Tối nay Tiểu Ly không đi nấu cơm, Trần
Ngộ Bạch cũng không gọi điện thoại kêu réo như mọi khi, An Tiểu Ly cho
là núi băng cũng có cảm giác, anh nhất định cũng đang rối ren đi tìm
người giải tỏa. Có lẽ, mình đã mở ra con đường cho anh ư?
Lúc Tần Tang sắp sửa đi tắm, Tiểu Ly nhõng nhẽo cương quyết đòi tắm cùng với cô.
"Tang Tang, tên Tần Tống kia… chính là người đã nhảy với cậu đó, cậu còn nhớ không?"
"Ừ" Tần Tang nhắm mắt lại, đáp một tiếng cho có lệ.
"Cậu thích anh ta không?"
"Không"
Đáp án này Tiểu Ly không cảm thấy kỳ lạ, Tần Tống kia cao to đẹp trai, nhìn cũng biết là con nhà giàu, thỉnh
thoảng hơi trẻ con. Nhưng lại có cảm giác anh ta rất tà khí, cảm thấy
thật giống như là chàng trai không đàng hoàng. Khẳng định là Tang Tang
không thích cái kiểu này.
"Mình muốn về nhà mẹ mình ở vài ngày."
Tần Tang bỗng mở miệng. Tiểu Ly nhắc đến Tần Tống, cô liền nghĩ đến Lý
Vi Nhiên, trong lòng lại lo lắng.
"Khi nào về? Mình cũng muốn về đó." Nhà
An Tiểu Ly và nhà mẹ Tần Tang ở cùng ký túc xá giáo viên, cho nên từ lúc còn rất nhỏ hai người đã thân với nhau.
"Ngày mai mình sẽ về, ở lại đó một
tháng." Cô tựa vào khăn lông lót làm gối trên bồn tắm, mệt mỏi nhấn mạnh từng chữ. Một tuần lễ của Lý Vi Nhiên thật sự làm cho cô lo lắng, cô
biết không thể trốn, càng trốn thì càng mập mờ, nhưng chỉ muốn rời đi
theo bản năng. Trong tình yêu mà nói tình cảm và lý trị thật sự không hề có ý nhĩa.
Nghe nói người ta muốn tập thành thói
quen, bình thường cần phải bốn tuần lễ. Nhưng cô muốn vứt bỏ một thói
quen vừa nhá nhem, một tháng có đủ không?
"À, tuần sau mình cũng về nữa. Tang
Tang, dao cạo của cậu để ở đâu?" An Tiểu Ly đi ra khỏi bồn tắm, quấn
khăn để chân trần, Tần Tang nằm lười biếng, híp nửa mắt chê cười "Ơ, vậy là động lòng xuân rồi hả? Tắm rửa thơm ngát, cạo sạch sẽ để đưa ai lên
giường vậy?"
An Tiểu Ly giận dữ "Tần Tiểu Tang! Cậu là một đứa hư hỏng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!