Chương 8: Thích

Hát xong, Lý Vi Nhiên xua tay về phía

đám người hoan hô ý bảo im lặng, Tần Tang nhân cơ hội này rút tay về,

tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng dáng vẻ vẫn làm bộ như

không để ý, mỉm cười trở lại góc ban nãy, ngồi xuống ghế sô pha nhìn đám nhóc quấy rối.

Tôi đối với em có một chút động lòng ——là anh đang... nói với cô sao? Tần Tang hít sâu một hơi, thở

ra chậm rãi, thì ra anh cũng động lòng. Không biết Lý Vi Nhiên bỗng dưng xuất hiện từ chỗ nào, không nói không rằng, kéo tay cô đi ra ngoài,

Tần Tang kêu nhỏ một tiếng, vùng vẫy tránh né, anh quay đầu lại kinh

ngạc nhìn cô, cô cười lúng túng, cũng may ánh đèn sặc sỡ, nên không nhìn ra gương mặt đỏ ửng của cô.

Đã ra khỏi cửa, nhưng tạp âm mới vừa vẫn còn vang ong ong trong đầu, Lý Vi Nhiên nghiêng mặt nhìn cô không biết

muốn gì. Tần Tang cố làm ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười hỏi anh, "Sao thế?"

"Ừm —— Anh cảm thấy rất vui." Lý Vi

Nhiên nắm chặt ngón tay mảnh khảnh của cô ở trong lòng bàn tay, "Đi lấy

xe chung với anh có được không? Đi một mình rất cô đơn." Khuôn mặt điển

trai của anh sáng rực rỡ, Tần Tang choáng váng gật đầu.

Hai bên đường đi đến bãi đậu xe đều có

đèn đường đứng thẳng tắp, giống như tạo hình của hoa Bạch Lan, phát ra

ánh sáng yếu ớt. Bóng của hai người tay trong tay kéo dài nghiêng phía

sau. "Tang Tang." Lý Vi Nhiên chợt mở miệng, "Em đang sợ điều gì?"

Tần Tang bị anh hỏi thì sửng sốt, Lý Vi

Nhiên dứt khoát dừng bước lại, kéo tay cô, hai người mặt đối mặt đứng

dưới một ngọn đèn, khuôn mặt điển trai của Lý Vi Nhiên dịu dàng dưới ánh đèn, liên tục soi sáng căn phòng tối đen lâu năm không tu sửa trong

lòng Tần Tang.

"Anh không biết em đang lưỡng lự điều

gì, giống như em nhất quyết kháng cự anh đến gần —— hoặc nói là, kháng

cự chính mình đến gần anh. Tang Tang, em thông minh tinh tế như vậy,

nhất định nhìn thấy lòng của anh phải không?" Mắt anh nhìn cô, chậm rãi

nói từng câu từng chữ, "Trái tim của anh có nói cho em biết hay không,

Tang Tang? Anh thích em."

Mắt Tần Tang thoáng lên vẻ sợ hãi khó lý giải, nhiều năm sau, khi Lý Vi Nhiên nhớ lại buổi tối ấm áp này, anh

mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra đó là tiếng thở dài của số mệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!