Tan tiệc, Tần Tống đưa Tần Tang về nhà.
Dọc theo đường đi Cầm Thú chỉ dẩu môi không nói gì. Tần Tang cười hì hì
dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh sắc ven đường lùi về phía sau mà cười.
"Trần Ngộ Bạch đúng là gây chấn động, " Tần Tang nhớ tới niềm hạnh phúc của Tiểu Ly thì cô rất mừng, lẩm bẩm tự nói một câu, bỗng nhiên quay
mặt lại hỏi cậu nhóc bên cạnh, "A Tống, anh đã từng nghe câu nói cảm
động nhất chưa?"
"Chưa." Tần Tống kiềm chế tâm trạng của mnh, trả lời cô nhát gừng.
Tần Tang thở dài quyến rũ, "Anh đúng là trẻ con..."
Cô mới vừa nói xong thì cả người lao về phía trước, sợ hãi hét lên một
tiếng. May là có thắt dây an toàn, người bị kéo giật trở lại. Tần Tống
giẫm mạnh lên phanh xe, kéo phanh tay, thân thể bổ nhào về phía cô, áp
chặt cô phía dưới. Khuôn mặt tuấn mỹ cũng không mang nụ cười vui vẻ
thường ngày nữa, ánh mắt cực kỳ dữ dằn.
"Tần
- Tang!" Anh
nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô, dáng vẻ nổi giận như muốn ăn tươi
nuốt sống cô, "Anh nói với em lần cuối, anh không phải trẻ con! Anh có
thể chứng minh cho em xem. Lập tức! Lập tức! Ở ngay đây!"
Anh thật sự rất giận, thân thể kề sát Tần Tang cực nóng. Nhưng
Tần Tang vẫn mang vẻ mặt mênh mang ngà ngà say kia, còn vươn một tay
chọc lên mặt anh.
"Anh có biết câu tôi thấy cảm động nhất là gì không?" Dường như cô chẳng hề để ý đến dục vọng và lửa giận trong mắt
Tần Tống, mà chỉ nhìn xuyên thấu anh thấy một bóng dáng khác, người đàn
ông vì cô mà chạy trốn trên màn tuyết trắng xoá, "Có người nói với tôi,
trên đời này có vài người và vài việc đáng giá để anh ấy hi sinh tính
mạng, bao gồm cả tôi. Thế nhưng cuộc đời này, anh ấy chỉ sẵn lòng sống
vì tôi, cho dù rất khó khăn."
Tần Tang nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt kề sát của anh, "Tôi không bằng anh ấy, tôi không thể hi sinh tính
mạng vì người khác, nhưng lại có điểm tôi giống anh ấy. A Tống, tôi chỉ
sẵn lòng sống vì anh ấy, cho dù rất khó khăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!