Chương 6: Moses

Điếu thuốc mà Chu Yến Hồi đang ngậm còn chưa kịp đốt lửa, đã rơi xuống đất, "Cái gì?"

"Chuyện em trai tôi làm sai, các người muốn xử trí thế nào thì do các người định đoạt. Tiền tôi có thể trả, nhưng những thứ khác thì tôi không làm được." Cô xoay người nói với Tần

Hòe,

"Tiểu Hòe, em yên tâm, nếu em không thể sống để đi ra ngoài, chị bảo đảm với em, Lâm Lâm sẽ xuống đó cùng với em."

"Được rồi, ra tay đi, mọi người chém một phát đứt luôn là được rồi.

"Tần Tang nhìn một vòng bốn phía, nói thản nhiên. Chu Yến Hồi sửng sốt một hồi lâu, sau đó lại móc ra một điếu thuốc, bật lửa châm lên, hít một hơi thật sâu, phun khói ra ngoài,"Được rồi đó, đi đi."

Tần Tang thở phào nhẹ nhõm, kéo em trai đi ra ngoài.

"Còn cái này xin cứ nhận lấy, " Cô vẫn đưa thẻ cho A Lục, "Em trai tôi không hiểu chuyện, thật sự rất xin lỗi.

"Có đôi lúc, hào phóng một chút, lo trước để tránh hậu họa. A Lục nhướng mày, cười cười và nhận lấy. Chu Yến Hồi khoanh tay nhìn cảnh này, ánh mắt càng sâu hơn."Chị, sao chị biết anh ta sẽ không chém?" Ra cửa rồi, Tần Hòe mới sợ hãi hỏi.

"Loại người như anh ta, chẳng qua chỉ là tìm thú vui thôi, em kích anh ta một chút, anh ta sẽ cảm thấy mới mẻ, nên sẽ không làm khó dễ em."

Tần Tang nói thản nhiên.

"Vậy nếu như anh ta chém thật thì sao?"

"Cùng lắm thì nói lại lần nữa chứ sao."

Tần Hòe bĩu môi, "Nhưng mà, còn A Lâm thì sao ——"

Tần Tang đột nhiên dừng lại, lên giọng chất vấn cậu ấy: "Muốn chị ở cùng tên kia một đêm để đổi A Lâm của em hả?"

"Em không phải có ý này ——" Tần Hòe xấu hổ cúi đầu.

"Tang Tang?

"Cửa phòng bao bên cạnh chợt mở ra, một người đứng ở cửa la lên. Tần Tang đang kìm nén cơn giận, lại bị người khác cắt ngang, nên hung dữ trợn mắt liếc qua, khiến Tần Tống sợ hết hồn, khi anh nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của Tang Tang thì nhịp tim cũng chậm lại."Chị! Chính là anh ta! Đã chọn A Lâm!

"Tần Hòe tức giận chỉ vào Tần Tống. Tần Tống nghẹn họng đớ lưỡi, trăm miệng cũng không thể bào chữa được, xong đời rồi!"Không phải vậy đâu! Là Yến Hồi —— mẹ

kiếp, Yến Hồi cậu mau quay lại đây!

"Tần Tống tức giận dậm chân, Chu Yến Hồi, tôi muốn lột da của cậu! Chu Yến Hồi vẫn tựa người trên hành lang nhìn sang, Tần Tống vừa hô to, thì anh đã tới đây rồi."Tang Tang, cô tên là Tang Tang?" Khóe miệng anh chứa nụ cười, dịu dàng gọi tên cô.

"Tần Tang." Tần Tang chịu đựng sự buồn nôn, bắt tay với anh ta. Dù sao vẫn còn ở trên địa bàn của người khác.

"Chu Yến Hồi.

"Tay của anh ta khô ráo ấm áp, móng tay cũng cắt sạch sẽ. Dạo này, cầm thú cũng mặc quần áo chỉnh tề. Tần Tang mỉm cười, thầm nghĩ. Một bàn tay vỗ mạnh vào bàn tay lưu luyến của Chu Yến Hồi, Tần Tống chèn vào giữa, tách bọn họ ra, che Tần Tang ở sau lưng,"Yến Hồi cậu lên lầu trước đi, Lâm Lâm còn chờ cậu ở

trong phòng đấy."

Chu Yến Hồi cười lưu manh,

"Nhóc sáu, không phải cậu dùng cái này hãm hại tôi chứ? Lâm Lâm là tôi chuẩn bị cho cậu đấy." Anh ta vỗ vai Tần Tống, cười mập mờ.

Tần Tống nhanh chóng đấm một đấm vào ngực anh ta, "Nói láo!

"Tần Hòe nghe bọn họ xem A Lâm như quà tặng đẩy tới đẩy lui tức giận đến mức không nhẫn nại được, hàm răng cũng nghiến kèn kẹt. Tần Tang vốn chỉ mong thoát thân, lại nhìn dáng vẻ hai mắt đỏ ngầu của em trai, thật sự không đành lòng,"Các

anh đã không muốn, vậy, Tần Tống, có thể đưa người cho tôi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!