Nơi hẹn Tần Tống dùng cơm cách nhà trọ
của Tần Tang không xa lắm, sau khi đi ra cô cũng không để cho Lý Vi
Nhiên đưa, mà tự mình từ từ đi bộ về nhà.
Lúc
này trời thu đã dần tối, không khí vắng lặng giăng đầy. Có lẽ vì đã qua
giờ cao điểm, khoảng thời gian này trên đường cũng vắng người. Thỉnh
thoảng một chiếc lá rơi xuống, cũng đánh vỡ không khí yên lặng trong
trời đất, điều này làm cho Tần Tang cảm thấy đây không phải là một bức
tranh thủy mặc. Gió thu hơi lạnh lẽo, thổi qua những chiếc lá cây xào
xạc, phảng phất chỉ như có âm thanh không hề có hình ảnh. Tần Tang cài
áo khoác, hai tay khoanh lại ôm lấy người, đi một mình trên con đường
đầy cây ngô đồng.
Những định nghĩa trong cuộc sống trước kia của cô, từ khi Lý Vi Nhiên xuất hiện đã hoàn toàn tan vỡ.
Tang Tang, vì anh ấy mạo hiểm một lần có được không?
Cho dù thật sự đau khổ, cũng không uổng công yêu thương anh.
Tần Tang nghĩ đến đây, lại nở nụ cười ngọt ngào, lấy điện thoại di động trong túi ra.
Thư
ký rất ít khi nhận được điện thoại của vị tam tiểu thư này, cho rằng có
việc gì gấp, nên vội vàng chuyển điện thoại cho Tần Uy đang họp.
"Ba ơi, chừng nào ba rảnh? Con muốn nói với ba chút chuyện của con và Trình Hạo.
"Tần Tang trịnh trọng lạ kỳ. Tần Uy ngừng một chút, trong giọng nói hơi sáng tỏ"Ừ, ba cũng muốn nói chút chuyện với con. Tối nay về nhà ăn cơm đi."
"Dạ, được ạ. Chào ba, tối gặp lại." Tần Tang cúp điện thoại, rồi lại nhấn
nút gọi cho người khác, giọng nói cũng nhẹ nhàng rất nhiều
"Trình Hạo, là em, Tang Tang nè."
"Trình Hạo, em muốn hủy bỏ hôn ước với anh.
"Cô không hề do dự nói với đối phương. Nhìn con đường thẳng tắp, khóe miệng Tần Tang mỉm cười, ánh mắt kiên định. Vi Nhiên, lần này, Tang Tang lựa chọn dũng cảm là vì anh. ————- Bạn có gặp qua tình huống như thế này chưa? – Biết rất rõ không nên xem, không có gì đẹp mắt, cũng chẳng đáng có gì xem… Nhưng cuối cùng, bạn vẫn bị ép phải xem… Cho nên, khi câu nói lạnh lùng"Coi rõ không?
"của Trần Ngộ Bạch bỗng nhiên vang lên, An Tiểu Ly đã hối hận không thôi: lòng hiếu kỳ hại chết con mèo mà! Bày mưu tính kế cho lắm cũng chẳng xài được. Anh dựa vào cửa phòng làm việc, cười lạnh lùng. An Tiểu Ly nắm con chuột máy tính nhỏ bé trong tay, nhẹ nhàng di chuyển, nhưng không đợi cô ấn nút thoát, anh đã đi đến. Ôm cô từ phía sau, một tay chống lên bàn, một tay đặt lên tay cô, gián tiếp nhấn chuột."Mới vừa rồi, anh… chưa đi sao?
"Tiểu Ly lắp bắp hỏi. Rõ ràng đã đưa cô về, thay quần áo rồi đi ra cửa. Tại sao lại âm thầm quay về? Chẳng lẽ anh đã biết cô lấy được CD rồi sao? An Tiểu Ly đổ mồ hôi lạnh, đoán theo tính cách của kẻ xấu bụng, chắc là anh đã cố ý khiến cô mắc mưu. Trần Ngộ Bạch cúi đầu cọ vào mặt cô"Về lấy ít đồ."
Giọng nói anh cũng không nhanh
"Ngày em tốt nghiệp anh không đến, cho nên kêu trường em cho anh một đĩa phim quay lại buổi lễ tốt nghiệp, thật đúng là có em trong ống kính đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!