Tần Tống ngồi đối diện Lý Vi Nhiên và Tần Tang đang ngồi sánh vai nhau.
Quả là cảnh tượng tàn nhẫn.
Từ đầu đến cuối, Tần Tống không nói lời nào, trên khuôn mặt tuấn tú ngày càng gầy, mang theo sự bi thương không thể nói.
Lý
Vi Nhiên càng nói càng cảm thấy mình là người có lỗi, buồn bực châm một
điếu thuốc, cũng không để ý Tang Tang có ở đây, cứ yên lặng mà hút.
Tần
Tang cầm gạt tàn trên bàn, đưa tới trước mặt anh, nhẹ nhàng cười với
anh. Lý Vi Nhiên càng thêm buồn bực vì sự săn sóc của cô lúc này, miễn
cưỡng cong khóe miệng lên với cô.
Thấy hai người bọn họ không nói gì, Tần Tống mỉm cười lạnh lùng, nhấn chuông, gọi chai rượu đỏ, một mình từ từ uống.
Thật ra Tần Tang sớm biết sẽ có cảnh tượng như vậy, cho nên cô vẫn chưa lên
tiếng. Lý Vi Nhiên thế nào cũng không muốn làm trái tim của Tần Tống
thật sự tổn thương, cho nên lại phân tích hợp tình hợp lý, cũng không
thể nào trực tiếp động đến chỗ đau, chặt đứt suy nghĩ của Tần Tống. Mà
trong tiềm thức của Tần Tống, chắc hẳn biết Lý Vi Nhiên thương yêu anh
ta, cho nên, anh ta không hề sợ hãi. Mặc cho hai anh em đấu thế nào,
cũng chỉ có thể là bế tắc.
Cô
vỗ nhẹ chân Lý Vi Nhiên dưới bàn, Lý Vi Nhiên do dự liếc nhìn cô, dụi
tàn thuốc, nói với Tần Tống: "Anh đi ra ngoài một chút."
Tần
Tống hoàn toàn coi anh không hề tồn tại, không thèm ngẩng đầu lên. Lý Vi Nhiên lại lo lắng liếc nhìn Tần Tang, cô gật đầu, ý bảo không sao.
Cửa
phòng bao được đóng lại, Tần Tống liền ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tang,
giọng điệu của anh thậm chí còn mang theo ý cười: "Cô có thể bắt đầu
rồi."
Lúc đầu Tần Tang còn sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười.
"Tần Tống, anh thật đáng yêu." Lông mày cô cong cong, nói với Tần Tống với giọng điệu êm ái.
Tần
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!