"Hai hổ tranh nhau rồi hả?"
"Không có, hai hổ rất bình tĩnh, còn mình thì rất bất an."
"Không còn cách nào, người bắt cá hai tay, có mấy ai có thể an lòng. Lúc này, ít ra cậu vẫn còn lại một người."
"Vừa rồi Trần Tiểu Bạch còn không có chính miệng thừa nhận mình là ai của
anh ấy, tại sao mình phải không thể chim khôn lựa cành mà đậu chứ?"
"À, thì ra là vậy, cậu cũng cầm thú ghê."
"Tần Tiểu Tang, mình hận cậu."
"Haizz, anh ta không chính miệng thừa nhận, nhưng anh ta tự cho mình là vậy.
Cậu không có lên tiếng phản đối, thì cũng chính là thừa nhận rồi."
"Tiểu Bạch cho cậu cái gì tốt hả. Vậy là cậu xuất giá tòng phu, đứng bên phe anh em của tướng công cậu sao?"
"Mình khinh. Mình đã buồn ngủ muốn chết, còn phải nghe cậu nói nhảm, cậu có lương tâm hay không?"
"Vậy cậu nói xem, mình phải làm gì bây giờ?"
"Trong lòng cậu muốn thế nào? Tiểu Bạch và Sở Hạo Nhiên, cậu thích ai?"
"Mình thích Tiểu Bạch. Nhưng không có thích đến nỗi không phải anh ấy thì
không được. Nếu như anh ấy vẫn giữ thái độ mập mờ, mình cũng không muốn
oan ức bản thân."
"Có tiền đồ đó."
"Đương nhiên rồi."
"Đã thông xong đường ống, ngủ ngon."
"Này, mình còn chưa nói cho cậu biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà."
"Cũng là chút tình tiết sến súa thôi, mỗi ngày mình cũng viết được mấy cái,
còn cần gì cậu phải nói cho mình biết chứ. Mình buồn ngủ lắm rồi, ngủ
đây."
"Đừng mà, Tang Tang, mình ngủ không được, cậu nói chuyện với mình đi."
"Tang Tang?"
"Tần Tiểu Tang"
"Tần Tiểu Tang, cậu là kẻ trọng sắc khinh bạn nhất trên thế giới này."
———–
An
Tiểu Ly lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn màu hồng của Tần Tang, bất đắc dĩ ôm cái điện thoại di động chả có động tĩnh gì, xem ra Tần Tang
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!