Ba người nhìn nhau, Lý Vi Nhiên phản ứng trước tiên "Tiểu Lục. Em về khi nào?
"Hành trình anh ba bố trí không phải là nửa năm sao? Sao mới hơn bốn tháng cậu ta đã trở lại rồi? Anh buông Tần Tang ra, nhìn Tần Tống vừa lo vừa mừng. Nhưng Tần Tống không nhìn anh, từ thời khắc cánh cửa được mở ra, ánh mắt anh chưa hề rời khỏi Tần Tang. Cô cũng có vẻ mặt hớn hở như vậy sao? Cô cũng có vẻ mặt xấu hổ đỏ mặt sao? Cô cũng có…. khi trong lòng của anh năm của anh sao."Tang Tang, anh đã về.
"Tần Tống nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ. Cho dù bình thường Tần Tang cũng từ chối anh xa ngàn dặm, nhưng lúc này lòng anh cũng bị đâm đau nhói. Hai người nhìn nhau không nói gì. Lý Vi Nhiên chẳng biết tỉnh ngộ từ lúc nào, anh đứng thẳng, kéo Tần Tang che lại phía sau. Anh cao hơn Tần Tống một chút. Từ nhỏ, anh luôn là người cao hơn Tần Tống. Anh hơi cúi đầu, nhìn ánh mắt bi thương nhưng quật cường của Tần Tống, cũng im lặng rất lâu."Anh năm, anh có thể đi khỏi trước được
không?" Tần Tống mở miệng hiền lành, nhưng ánh mắt vẫn sâu lắng nhìn Tần Tang đang khẽ cúi đầu.
"Không thể"
"Em muốn nói với Tang Tang một vài lời, lập tức sẽ xong ngay."
Tần Tống cảm thấy mệt mỏi rã rời, cổ họng cũng hơi khàn.
"Tiểu Lục, bây giờ Tang Tang là bạn gái của anh, em có thể gọi cô ấy là chị như Cố Yên, hoặc là" Lý Vi Nhiên
cười ôn hòa
"Dựa theo vai vế của hai chúng ta, em nên kêu cô ấy một tiếng, chị năm"
Trong nhất thời, hốc mắt Tần Tống đỏ lên. Điều này cũng làm lòng Lý Vi Nhiên như bị dao đâm vào đau nhói.
Lần trước tên nhóc này khóc, vẫn còn là
lúc tiểu học. Hai người bọn anh hè nhau lột quần thằng nhóc nhà Trương
tư lệnh, cột lên cây đại thụ trong viện. Khi tan học về, ông ngoài rút
roi ngựa ra, bọn anh như cóc nhảy loạn. Anh lém lỉnh, trốn xuống gầm
bàn, đầu roi chỉ thỉnh thoảng đánh trúng vài cái. Mà Tiểu Lục, lại mạnh
mẽ hứng hết đòn roi. Dì rịt thuốc cho hai đứa, Tiểu Lục khóc giọt ngắn
giọt dài. Khi đó, anh cười toe toét chế nhạo nó
"Tiểu Lục, em thật vô dụng. Em nhìn anh năm xem, anh năm đâu có khóc."
"Anh không đau, thì đương nhiên không khóc rồi.
"Khi đó Tiểu Lục cũng dùng đôi mắt ửng đỏ như vậy cãi nhau với anh. Lý Vi Nhiên bỗng sáng tỏ, liên hệ cảnh tượng thân mật khắng khít khi còn bé, cho đến cảnh tượng lúng túng bây giờ. Anh chỉ lặng lẽ nhìn đứa em họ đã trưởng thành. Bây giờ, Tiểu Lục, có phải từ trong đáy lòng cũng nhớ tới cảnh ồn ào khi còn nhỏ hay không? Mà Tần Tang vẫn đang im lặng, lúc này tựa như thở dài một hơi thật nhẹ. Trong lòng Lý Vi Nhiên lại bị đâm thêm một nhát đau nhói."Tần Tống, anh về trước đi. Hôm khác tôi và Tiểu Ly sẽ đón tiếp anh.
"Tần Tang nói với Tần Tống dịu dàng đúng mực. Rốt cuộc Tần Tống ngẩng đầu lên, hai mắt anh cũng đã rươm rướm, lời nói giận dữ lạnh băng"Không cần. Cám ơn,
chị năm
"Anh ném mạnh hoa trong tay đi, cắn chặt răn, xoay người bước đi."Đi vào
"Bóng dáng Tần Tống biến mất, Lý Vi Nhiên cúi đầu nói với Tần Tang đang đứng phía sau, anh đi vào nhà trước. Tần Tang nghe giọng nói của anh, tựa như không vui."Chuyện gì xảy ra?" Quả nhiên, giọng anh lạnh lẽo.
"Như anh đã thấy.
"Tần Tang đi vào đóng cửa lại thản nhiên trả lời anh. Ánh mắt ban nãy của Tần Tống, làm cho cô thật đau khổ. Bây giờ cô không muốn nói chuyện chút nào. Mà phản ứng mới vừa rồi của Lý Vi Nhiên, không phải nói lên là chính anh cũng đã nhìn ra sao? Còn hỏi gì nữa chứ?"Tần Tang" Lý Vi Nhiên cao giọng, nói vô cùng nghiêm túc
"Bây giờ là anh đang hỏi em. Em đừng có làm cái giọng thản nhiên như vậy có được hay không?"
"Anh muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, đừng có chỉ trích thái độ của em. Từ nhỏ em đã có giọng điệu này, anh không thích nghe thì ra cửa quẹo phải."
Cũng không biết tại sao, tính tình
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!