"Vi Nhiên — Không phải như thế — Không
phải là em không quan tâm đến anh... em chỉ là... em đã quen…" Tần Tang nghẹn ngào, lời cũng nói không hoàn chỉnh, nước mắt rơi như mưa, ở trong trí nhớ mờ mịt của cô, mình đã có mười năm không khóc như vậy
rồi.
Khóc, thật ra thì cũng là một thói quen. Biết nước mắt sẽ nhỏ vào trong lòng người yêu của mình, cho nên các cô
gái luôn luôn sẽ khóc. Mà nếu như không có người thương tiếc, nước mắt
có chảy cũng chỉ là vô dụng, như vậy thì không cần phải khóc.
Không biết Lý Vi Nhiên có hiểu những lời không đầu không đuôi của cô hay không? Anh không nói bất cứ điều gì,
chỉ vỗ về sau gáy cô, xoa nhẹ từng cái. Thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên
nước mắt trên mặt cô.
"Được rồi... anh nói điều này với em, là hy vọng em hiểu được thái độ của anh. Anh đối với em rất nghiêm túc,
cho nên khó tránh khỏi có chút suy tính thiệt hơn. Tang Tang, em phải từ từ quen có anh ở bên cạnh, có được hay không?"
Tần Tang gật đầu liên tục, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
Từ trường học đến chỗ ở của Tần Tang,
dọc theo đường đi nước mắt cô không hề khô cạn. Càng về sau, Lý Vi Nhiên đã không thể hiểu nỗi, rốt cuộc là vì sao cô khóc.
Trước kia Lý Vi Nhiên luôn nhìn thấy bộ
dạng cao siêu thoát tục, không nhiễm bụi trần của cô. Nhưng bây giờ thấy hình dáng cô gái nhỏ cúi đầu rơi lệ, lại đặc biệt khiến người khác đau
lòng. Anh yên lặng lần lượt lấy khăn giấy cho cô, vuốt mái tóc dài của
cô, cũng không nói những lời như khuyên cô đừng khóc nữa.
Đến lầu dưới nhà trọ, Tần Tang vẫn
không khống chế được tâm tình của mình, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng. Vì vậy quay đầu đi chỗ khác, dựa vào cửa sổ xe lạnh lẽo, yên lặng chảy
nước mắt, bả vai lại run run nức nở.
Lý Vi Nhiên không biết nên khóc hay
cười, xuống xe, kéo cô lên, cùng ngồi vào ghế sau xe. Tần Tang ngoan
ngoãn mặc anh định đoạt, lên xe đã yếu đuối ngã vào ngực anh, nằm trong
lòng anh khóc nức nở. Một lát sau, áo sơ mi của Lý Vi Nhiên cũng ướt một mảng lớn, nước mắt lành lạnh xuyên thấu qua áo sơ mi dính ở trên da
anh, làm anh tê dại từng chút từng chút.
"Sao vậy? Anh cũng không trách em, sao
lại khóc thê thảm như vậy chứ ? Thật là không nói đụng đến được sao?"
Anh nửa cười giỡn, nửa dụ dỗ cô.
Tần Tang nói không ra hơi, bỗng ho khan, cố gắng thật lâu mới bình tĩnh lại. Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!