Chương 37: Phu nhân

Hai người yêu thương thắm thiết nằm nghiêng nghiêng cách một lớp chăn, bên

trong phòng yên tĩnh, năm tháng bình yên lẳng lặng trôi qua.

"Dạ dày còn đau không?"

"Ừm."

"Ngày hôm qua... Sau đó, thế nào?"

"Không sao cả."

"Tiểu Bạch..."

"... Bảo vệ tưởng anh quên tắt đèn, nên đi vào xem, cho rằng anh bị người khác đánh ngất xỉu, nên anh ta đưa anh tới bệnh viện."

"Em chỉ đẩy anh một cái! Không có đánh anh ngất xỉu!"

"Anh đâu có nói em, em kích động làm gì?"

"..."

"Trần Ngộ Bạch."

"Hả?"

"Em không nên ra tay, thật xin lỗi."

"Ừ, anh tha thứ cho em."

"Nhưng mà trước kia anh luôn giả bộ bệnh, cho nên... anh, thật sự chừa từng nghe câu chuyện chú bé chăn cừu sao?"

Tần Tang ngủ thẳng đến ba giờ chiều thì bị đồng hồ báo thức đặt trong điện thoại di động gọi dậy.

"Đến trường học của Tiểu Hòe."

Nhìn nhắc nhở trên điện thoại di động,

Tần Tang nhớ tới chuyện đã đồng ý với Tần Dương. Cô đứng lên rửa mặt,

thay quần áo ra cửa. Vừa xuống lầu, vừa gọi điện thoại cho Lý Vi Nhiên,

hẹn cùng ăn bữa tối ở gần trường học của Tần Hòe.

Tần Hòe đã học lớp mười hai, chủ nhiệm

cũng mới đổi, là một người đàn ông trẻ tuổi họ Vương, cao kều, ốm tong

teo. Đây là lần đầu tiên Tần Tang gặp mặt, Thầy Vương vốn là rất để ý

chuyện phụ huynh Tần Hòe chậm chạp không đến, nhưng đối mặt với Tần

Tang, hiển nhiên là anh ta không thể khó chịu được nữa.

Thật ra thì vấn đề bản thân của Tần Hòe

rất đơn giản, thành tích học tập giảm sút. Mà phức tạp là, không tìm

được nguyên nhân trong đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!