Chương 36: Bánh bao

"Anh ấy… làm sao vậy?" An Tiểu Ly hỏi

lắp ba lắp bắp, trong đầu hiện lên sắc mặt trắng bệch của anh lúc chạng

vạng hôm qua, trong lòng đã loáng thoáng có đáp án.

Tần Tang tự rót một cốc nước cho mình, ngồi xếp bằng trên sô pha, thong thả uống từng hớp nước nhỏ, vẻ mặt cười tủm tỉm rất chi là lương thiện, "Ai cơ?"

"Mình… Trần Ngộ Bạch đó!"

"À? Anh ta là đàn ông của cậu hả?"

An Tiểu Ly cắn đầu lưỡi, tỏ vẻ không thèm quan tâm: "Đương nhiên không

phải! Tớ vẫn còn là khuê nữ trong trắng trong khuê phòng đó."

"Vậy cậu lo anh ta sống hay chết làm gì." Tần Tang cười gian xảo với cô, đứng dậy vươn vai, đi đến phòng tắm rửa mặt.

Lòng An Tiểu Ly không ổn định, tay xách dép, đứng đó do dự không biết làm

sao. Lúc này Tần Tang bỗng vươn đầu ra từ trong phòng tắm, nói với người ngơ ngẩn ngoài cửa: "Bệnh viện Nhân Dân Số 1, dãy A nhà B phòng 903."

"Làm gì thế?" An Tiểu Ly kinh ngạc, chột dạ biết rồi còn hỏi.

Tần Tang rụt đầu lại, giọng nói mơ hồ mang theo tiếng cười truyền ra: "Nếu

như cậu rãnh rỗi phát hoảng thì đi thăm người ta, cho dù không phải

người yêu, là cấp dưới đi thăm bệnh cũng rất hợp tình hợp lý."

An Tiểu Ly ném dép lên giá để giày, mếu máo, "Không đi, tớ muốn đi ăn."

Ngoài cổng tiểu khu có một quán bán đồ ăn sáng nho nhỏ, đồ để mua chỉ có hai

loại, bánh bao và sữa đậu nành. Cách kinh doanh cứng rắn cố chấp mà thâm tình vĩnh hằng như vậy, đã khắc sâu vào trái tim của người phụ nữ khác

người Tần Tang kia. Cho nên bữa sáng của hai người các cô vẫn luôn giải

quyết ở đây.

Ông chủ mập mạp ở quán

ăn sáng kia tự xưng là Tảo Tía, An Tiểu Ly cảm thấy đây là một trong

những điểm đáng yêu của quán này. Bạn nghĩ đi, trong một quán ăn sáng ấm áp khói trắng lượn lờ, không khí hoà thuận vui vẻ, "Tự Sát*, cho hai

cái bánh bao", là chuyện tâm huyết ấm áp tới cỡ nào!

[Tảo Tía

z

ǐ

cài phát âm tương tự Tự Sát

zìcái

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!