Chương 35: Thế nào

Trần Ngộ Bạch cười nhạo một tiếng, dựa ra sau, sắc mặt dường như tái nhợt

hơn chút,

"Em như vậy là đang khích lệ biểu hiện đêm qua của anh khiến em rất hài lòng sao?"

An Tiểu Ly nhất thời chán nản, bực bội xoay người đi. Bên tai nghe thấy tiếng anh đứng

dậy từ trên ghế, giây tiếp theo tay cô đã bị anh bắt lấy.

"Buông tay!"

"Không buông." Vẻ mặt của anh bình tĩnh ung dung, "Thứ Trần Ngộ Bạch anh nhìn trúng, chưa bao giờ buông tay.

"An Tiểu Ly giãy dụa bị anh kéo vào trong lòng. Tay anh rất lạnh, nhưng sức lực vẫn dã man như trước, tóm chặt làm đau cánh tay nhỏ bé của cô."Đừng ầm ĩ nữa!

"Rốt cuộc anh cũng ôm siết cả người cô vào trong lòng, tay nâng lên hạ xuống đánh lên mông của cô không nặng không nhẹ,"Ngoan

ngoãn chút cho anh!

"Lần này An Tiểu Ly bị anh đánh tới mức chẳng hiểu ra sao, trong hô hấp chợt toàn là mùi nam tính của anh, sự giãy dụa của cô hình như chuyển thành làm bộ làm tịch."Lời em muốn nghe… Anh không

thể nói.

"Anh cúi đầu, một bên mặt vuốt ve tai cô, chậm rãi nói bên tai cô,"Bởi vì anh cũng không chắc chắn. Cho nên anh cần thời gian cân nhắc và quyết định. Anh chỉ có thể nói, hiện tại và cả trong thời gian rất

dài sau này, anh, muốn em ở bên anh.

"Nói đến về sau, trong lời lẽ của anh có phần hơi khó khăn. Mà lúc đó An Tiểu Ly cũng không biết, Trần Tam thiếu gia nổi danh về thủ đoạn độc ác máu lạnh vô tình, chưa bao giờ nhượng bộ với một người như vậy. An Tiểu Ly bị anh ôm, không thấy rõ vẻ mặt của anh, thế nhưng giọng nói trầm ấm dễ nghe của anh, giống như nhạc cụ quý báu tấu lên khúc nhạc yên bình, điệu nhạc chân tình, âm điệu mê người."Vậy… bao lâu?"

Tay của cô theo ý thức vòng lấy thắt lưng anh, ngả vào trong lòng anh càng sát hơn chút.

"Không biết. An Tiểu Ly, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh là được rồi." Một

phần trọng lượng của anh dựa vào cô, thư thái tựa lên vai cô, cằm cọ

trên sườn mặt cô, cảm thấy dạ dày nóng rực như xé rách của mình hình như không đau như vậy nữa.

Anh không

biết liệu có yêu em hay không nữa, anh cần thời gian cân nhắc. Khoảng

thời gian này, có thể dài dằng dặc tới mười năm. Trong lúc đó em hãy ở

bên anh, cho đến khi anh không cần em nữa. An Tiểu Ly đào bới từng ý

trong lời nói của anh, phiên dịch thành câu mình có thể hiểu. Vậy sau

khi quãng thời gian này trôi qua thì sao? Nếu như đến lúc đó anh ta phát hiện, cô với anh, chỉ là ảo giác hiểu lầm nhất thời, có phải cô chỉ còn lại kết cuộc bị chồng ruồng bỏ ư?

Không phải.

Bị chồng ruồng bỏ, cũng còn có thân phận.

An Tiểu Ly bi thương.

Trần Ngộ Bạch hài lòng hưởng thụ sự yên bình trong lòng, bỗng nhiên bị cô

đẩy mạnh ra, nhất thời lảo đảo về phía sau, trở tay chống lên cạnh bàn,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!