Chương 33: Tai họa do trời

"Sao bây giờ mới gọi điện thoại cho anh? Tinh thần anh cứ không yên từ sáng đến trưa." Trong giọng nói Lý Vi Nhiên mang theo chút oán trách, Tần

Tang nghe cứ mím môi cười không ngừng.

Hình như anh bộn bề nhiều việc, thỉnh thoảng nghe thấy có người đến xin chỉ

thị công việc với anh. Anh cúi đầu dặn dò Tần Tang bên kia điện thoại

chờ chút, sau đó che điện thoại lại dặn dò đơn giản vài câu. Tần Tang

nằm nhoài trên giường, nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ, nghe ve sầu kêu

liên miên, tưởng tượng thấy ánh mắt anh sáng người, dáng vẻ kéo tay áo

kẹp điện thoại ký tên trên văn kiện.

Lý Vi Nhiên, Lý Vi Nhiên… Trong lòng cô gọi từng lần một dịu dàng, vách

tường trong căn phòng nho nhỏ cũng đầy tên của anh. Có lẽ, tương lai cô

chỉ có thể mỗi ngày nhốt mình ở bên trong, dựa vào những thứ này, cứ

lặng lẽ hoài niệm.

"Tang Tang?"

"Em đây" Lòng Tần Tang run lên, vội vàng trả lời anh vô ý "Em đây"

"Buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm có được không?"

"Ngày mai đi, hôm nay em ở nhà ba rồi. Trưa mai chúng ta ăn cơm với nhau, có được không?"

"Trở về báo cáo tình trạng yêu đương hả? Có phải anh sẽ nhanh chóng được ra mắt cha mẹ vợ rồi không?

"Anh nói ngả ngớn, Tần Tang nhẹ giọng xía anh một cái. Lý Vi Nhiên bận rộn cho tới tận trưa, lúc này mới hơi có rãnh rỗi, đứng dậy mở cửa sổ để gió lùa vào. Anh đứng từ tầng chín mươi chín nhìn về phía xa, bầu trời xanh trong không mây, buổi chiều cuối thu thanh nhàn thư thả, cứ làm lòng người khác yên bình giống như Tang Tang của anh."Tang Tang.."

"Vâng?"

"Em thật tốt"

"… Anh cũng vậy"

Những lời yêu thương không hề mới lạ, nhưng lại làm cho hai người ở hai đầu điện thoại cũng mặt mày hớn hở, lòng xuân phơi phới.

Cho nên nói, chuyện buồn nôn như vậy, tuyệt đối chỉ có người ngoài cuộc mới hiểu rõ.

—————–

Buổi trưa, lúc An Tiểu Ly xuất hiện ở phòng ăn công ty, giống như tội phạm

bị muôn vàn người chú ý. Bởi vì, đây là lần thứ năm cô đến phòng ăn để

ăn cơm, kể từ lúc cô vào khoa học kỹ thuật Vũ Hưng tới nay. Bốn lần

trước đều là trước khi Trần Ngộ Bạch đến. Sau đó do Trần Ngộ Bạch tâm

huyết dâng trào, sai bảo cô đi đến phòng ăn mua thức ăn về phòng làm

việc cùng nhau ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!