"Trần Ngộ Bạch anh dám cưỡng hôn em nữa
em sẽ đá cho anh ED luôn!" An Tiểu Ly dưới tình thế cấp bách đã giãy
giụa vùng vẫy kêu to. Ngay sau đó, trong tiểu khu nho nhỏ yên lặng như
tờ, giữa những tòa nhà vang lên giọng nữ u oán quanh quẩn: ED... ED... ED... D... D...
Đầu tiên Trần Ngộ Bạch sửng sốt, ngay sau đó đôi môi mỏng xinh đẹp nở ra
một nụ cười cay nghiệt, "Anh ED rồi, ai tới thỏa mãn em?"
"Anh yên tâm, có rất nhiều người, tre già măng mọc!"
"Chỉ dựa vào em?"
"Anh cứ chờ xem!"
An Tiểu Ly ngửa mặt, lửa giận bốc lên cao. Trần Ngộ Bạch chợt cúi đầu,
hung hăng gần như là cắn lên đôi môi mềm mại của cô, cạy miệng mồm lanh
lợi của cô ra, kéo đầu lưỡi cô ra ngoài ngậm trong miệng mình, dùng sức
cắn mút. Ưm, thật sự là không giống như vậy... Ai nói chuyện
khoái cảm này chỉ cần đúng chuyện không đúng người. Cái loại tươi non
mềm mại này, cái loại nếm hoài không thỏa này, cảm giác kỳ lạ chỉ hận
không thể nhét hết vào bụng này, chỉ có An Tiểu Ly mới cho anh được.
"Anh không muốn thấy." Sau khi thành công hôn đến thần trí An Tiểu Ly mơ hồ
cả người xụi lơ. Trần Ngộ Bạch ôm hông của cô, đặt cô trên sườn xe, anh
dán sát vào gò má nóng bỏng của cô, nói thật nhỏ.
An Tiểu Ly không nhúc nhích.
Ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, không khỏi an lòng. Biểu tình
Trần Ngộ Bạch dần dần ôn hòa. Sau lưng, xuất hiện người qua lại đi hóng
mát buổi tối, tiếng cười nói không ngớt, thế nhưng anh lại chỉ cảm thấy
trong trời đất rõ ràng vô cùng yên tĩnh.
Gió đêm thổi qua phù hợp với hoàn cảnh, tóc dài nữ chính như ý thơ mà phất
lên trên mặt của nam chính, chân mày nam chính lại hơi nhíu lên.
Trần Ngộ Bạch quay mặt của An Tiểu Ly qua, quả nhiên, đầu vai anh dần dần ẩm ướt, là nước mắt của cô.
"Khóc cái gì!" Anh thấp giọng mà quát. Cô vẫn còn an tĩnh ở trong cảm xúc bi
thương, bị anh hù dọa như vậy, nước mắt chảy dữ dội hơn, từng hàng chảy
qua khuôn mặt nhỏ bé như quả táo của cô, dáng vẻ tội nghiệp, anh nhìn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!