Trên đường trở về, An Tiểu Ly không còn
kiên trì nhất định bắt Tần Tang phải ngồi ghế sau cùng với cô. Mắt thấy
cô vừa buông tay, Tang Tang liền vô cùng vui vẻ chui vào ngồi phía
trước, công tử Lý gia nhất thời cũng cười vô cùng lẳng lơ. Kiên định
trong lòng An Tiểu Ly lại dầy thêm một tầng.
Coi như mình không may mắn, gặp một tên
không phải hoàng tử chính tông. Coi như mắt mình vụng về, không thấy rõ
bên dưới áo sơ mi trắng của hoàng tử là một trái tim đen như thế nào.
Coi như, chưa từng động qua.
An Tiểu Ly dựa lệch sang một bên ở ghế
sau, quay ngược lại nhìn những ngọn đèn đường, tâm tư cực kỳ bi thương . Đèn mới lên rực rỡ, nhưng mà thành thị to lớn, không hề có ngọn đèn nào thành tâm thành ý sáng vì cô.
Xe lái vào chung cư, cho xe từ từ dừng
lại, Lý Vi Nhiên "Ah" một tiếng,
"Tiểu Ly, Tiểu Bạch nhà cô đuổi tới rồi." Anh đi đến ngã ba bãi đậu xe thì dừng lại, cười cười quay mặt sang nói với An Tiểu Ly.
Cái xưng hô Tiểu Bạch này là Tang Tang
nói cho anh biết. Vì vậy, lúc họp sáng thường kỳ, Trần Ngộ Bạch cầm bảng lãi tổng hợp hàng tháng cười nhạo Lý Vi Nhiên,
"Vậy mà cũng có thể biến đổi bất ngờ đồ thị lợi nhuận như lịch sử yêu đương , anh thật sự là phục em đó Lão Ngũ."
"Đừng khách sáo, " Lý Vi Nhiên khẽ mỉm cười, "Anh quá khen rồi, Tiểu Bạch.
"Dung Nham đang thong thả xem hổ đấu, lại bị sặc một hớp cà phê, ho khan kinh thiên động địa. Lương Phi Phàm đang xem báo, ngẩng đầu không thể tin, ánh mắt đầy ngụ ý nhìn về phía Trần Ngộ Bạch – Tiểu tử, cậu cũng tài đó chứ. Kỷ Nam còn trong trạng thái ngủ gà ngủ gật, ngây ngốc lẩm bẩm:"Ha ha, Tiểu Bạch?"
Lúc này Lý Vi Nhiên đã thu lại gươm giáo không đếm xỉa đến, vì vậy thanh đao trong con trong mắt Trần Ngộ Bạch
đã vù vù bắn về phía Kỷ Nam, dọa cô nàng ngoan ngoãn lại, không còn dám
lên tiếng nữa.
Từ ngày đó trở đi, mấy anh em gặp
Trần Ngộ Bạch đều không gọi Lão Tam hoặc là anh ba nữa, mỗi một người
đều cố ý nhấn âm cuối gọi anh là Trần Ngộ…. Bạch.
Lúc bấy giờ An Tiểu Ly xuống xe, từ xa
đã nhìn thấy anh nhưng không thể nào vui mừng, khẽ nhíu mày, môi mỏng
mím chặt. Lúc thấy cô, đôi mắt sau tròng kính của anh thoáng hiện lên
một tia sắc bén.
"Điện thoại di động." Anh lạnh lùng nói, duỗi tay về phía cô. An Tiểu Ly kiềm chế sợ hãi trong lòng, nhún vai, "Không mang."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!