Chương 23: Ánh trăng sáng

Ánh trăng đêm đó cực đẹp, chiếu sáng cả

một vùng đất, có lẽ bởi vì đỉnh núi ở gần mặt trăng hơn, đỉnh đầu hai

người cũng được rọi sáng, không khí cũng cực kỳ lung linh. Gió thổi rất

mạnh, làn váy màu trắng của Tần Tang đón gió mở rộng, trong đôi mắt đen

nhánh của anh, cô thấy được vẻ mặt mình si mê.

Như thể, thật sự đã gặp được hoàng tử bạch mã.

Tần Tang buông lỏng tay, chai rượu rơi

xuống đất, sau khi lăn mấy vòng xuống theo triền đồi, va vào tảng đá,

tiếng vỡ vang lên lanh lảnh từ đằng xa. Lý Vi Nhiên lắng nghe, nụ cười ở khóe miệng càng tươi hơn, giơ chai rượu kia của mình lên, "Cái này, anh có thể uống dùm em."

Tần Tang không nói được câu nào, chỉ nhìn anh nâng chai rượu của mình lên, quơ quơ trước mắt cô, ngửa đầu

uống một hơi dài, giơ tay ném chai xuống núi, đôi tay nâng mặt của cô

lên, ép môi xuống.

Môi của anh ấm áp, cắn trên cánh môi

lạnh lẽo của cô, đầu lưỡi mang theo hương rượu đỏ ấm áp. Trong miệng hai người đều có mùi rượu nồng nàn, mùi rượu của anh quấn quít hương thơm

của cô, hòa quyện cùng một chỗ, đầu lưỡi của hai người đang dây dưa san

sẻ, nuốt vào phần của riêng mình. Trong anh có em, trong em có anh. Đây

chính là câu thành ngữ lá lành đùm lá rách ngọt ngào ….

Lưỡi của anh đưa vào, quấn quít càn quét trong miệng cô, đầu lưỡi liếm lên hàm răng của cô, thậm chí hơi dùng

sức làm đau cô.

Đầu lưỡi của cô mềm mại vươn ra liếm lại anh, bị lưỡi

anh kéo hút lại. Lưỡi cô bị anh dụ dỗ ra ngoài một chút xíu, lại bị anh

ngậm lại, dùng răng cắn nhẹ lưỡi cô. Tần Tang xấu hổ, ưm một tiếng, nắm

tay lại đánh anh, anh cười thật thấp. Bởi vì cô đánh, nên anh càng ngậm

môi của cô, mút vô cùng ngọt ngào.

Tần Tang mềm nhũn ở trong lòng anh, dựa

vào anh, để anh ôm hôn. Nụ hôn của Lý Vi Nhiên không ngừng rơi lên trên

mặt cô, thậm chí trên chóp mũi nho nhỏ của cô còn có một dấu răng.

"Tang Tang... Tang Tang...

"Anh giống như thôi miên cô, không ngừng gọi tên cô từng tiếng lại từng tiếng. Giọng nói của anh, bay vào vào tai cô, làm cô ngứa ngáy rùng mình. Thần trí trấn tĩnh hơn. Cô ngẩng đầu lên, mở miệng khó khăn,"Lý Vi Nhiên, đừng ép tôi.

"Lý Vi Nhiên hơi mỉm cười, dùng cái mũi của mình cọ xát mặt của cô, hơi thở như lửa nóng nhẹ nhàng đan vào hơi thở của cô, gương mặt điển trai ở dưới ánh trăng cực kỳ hấp dẫn, Tần Tang đã dùng hết tự chủ bình sinh của mình, giữ ánh mắt cô lạnh từng chút hơn chút. Lý Vi Nhiên nhìn cô hồi lâu, cánh môi của cô mềm mại đỏ hồng đáng yêu, tại sao lại nói ra những từ lạnh lùng như vậy? Tang Tang, con ốc nhỏ này của anh, thật sự thu mình quá kỹ."Tang Tang, tại sao? Tại sao không yêu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!