Chương 22: Chưa bao giờ

Hơn 5h chiều thì Tần Tang nhận được điện thoại của Lý Vi Nhiên, trong điện thoại vang lên tiếng nhạc xa xăm,

giọng nói của anh ôn hòa mang ý cười, "Tần Tang?"

"Ừ, tôi sẽ đi ngay." Tần Tang đang kẹp điện thoại, soi gương thêm một chút son nước.

"Vậy thì tốt quá, anh đang ở dưới lầu nhà em."

Tần Tang ngạc nhiên, anh còn có lòng tới đón cô? Không cần kêu những người khác sao? Cô nghĩ tới đó, thì vội vội vàng vàng cầm túi thay giày, chạy thẳng xuống.

Buổi tối mùa hè nóng vô cùng, nhưng tâm

tình của Lý Vi Nhiên lại rất tốt, đang tựa lên cửa xe lẳng lặng chờ đợi. Đầu hành lang có một bóng dáng vụt qua, là Tần Tang đi xuống, bộ lễ

phục màu trắng lộ vai, vạt áo chấm đất đang cầm ở trong tay, mái tóc dài rớt xuống vài sợi lộn xộn, phần tóc dư lại cô chải một kiểu tóc rất đặc biệt, cô trang điểm và đeo đồ trang sức tao nhã, nhìn từ xa, quả thật

rất giống bước ra từ trong tranh.

Cô chạy hơi gấp, trên trán cũng đã đổ mồ hôi, Lý Vi Nhiên đưa tay vào trong xe rút khăn giấy ra cho cô, ân cần

kéo cửa ra, "Lên xe đi, em đổ đầy mồ hôi rồi. Chạy làm gì chứ!"

Tần Tang ngồi vào để máy điều hòa thổi một lát, rồi trang điểm lại, "Không trễ chứ? Không nên để mọi người chờ anh."

Lý Vi Nhiên khoan thai nghe nhạc, ngón

tay gõ nhẹ từng nhịp trên vô lăng, "Không có mọi người." Anh nghiêng mặt sang cười với Tần Tang, "Chỉ có chúng ta."

Phòng ăn của nhà hàng xoay cao nhất

thành phố, được tạo hình hộp âm nhạc, tám mặt tường đều là thủy tinh

công nghiệp trải dài xuống đất, chỉ mở vào buổi tối. Khi bước vào cửa,

điều đầu tiên thấy được chính là chúc hải – những cây nến to như cánh

tay được cắm xuống đất, kết hợp với sợi quang học chiếc sáng cả gian

phòng. Từng góc trên sàn, trên lan can xung quanh đều là những cây nến

công nghệ được tạo hình khác nhau, chiếc hồ nhân tạo nho nhỏ trong phòng ăn có rất nhiều ngọn nến hình trái tim đang trôi lềnh bềnh, sóng gợn

lăn tăn làm cho ánh nến càng lung linh hơn. Trên bàn ăn cũng bày hai giá cắm nến cung đình sang trọng, có vài cây nến dài nho nhỏ màu xanh ngọc

được đốt trên đó.

Mới vừa bước lên sàn nhà hàng rực rỡ,

Tần Tang liền buông làn váy vẫn cầm trong tay xuống, tinh nghịch thở

phào nhẹ nhõm, "Thành thật mà nói, mới vừa nhìn thấy anh không mặc vest, tôi còn tưởng rằng tối nay tôi bị xấu hổ rồi."

Lý Vi Nhiên nghe thấy lời nói này

của cô, liền nghiêng đầu cười khẽ bên tai cô, "Ừ, anh cũng nghĩ như vậy. Cho nên anh quyết định, thôi thì để anh mất mặt."

Hai người bèn nhìn nhau cười, Lý Vi

Nhiên vươn tay ra, Tần Tang cười khoác vào. Dưới sự hướng dẫn của đích

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!