Chương 2: Pub

Tần Tống ngậm viên đá trong rượu, nuốt

vào nhả ra trên đầu lưỡi, dáng vẻ cám dỗ quyến rũ nhìn người đẹp thẹn

thùng ngồi bên cạnh, anh đắc ý ném cho cô ta một ánh mắt có điện.

Trêu chọc xong bên kia, lại bán tín bán

nghi híp mắt đánh giá cô gái mà Lý Vi Nhiên chỉ cho anh thấy,

"Cô ta chính là vụ Versace LP640 đó ư? Không đến mức đấy chứ?"

Có thể đụng phải xe mới của anh ba mà không mất một sợi tóc, dù tệ cỡ nào cũng phải là một người đẹp tuyệt thế chứ?

"Thôi đi! Chú nhìn vết thương này của tôi đi! Anh ba đích thân ra tay đấy! Bởi vì lúc tôi đi vào đụng phải cô ta một chút xíu!

"Trong nhóm anh em của họ, người bọn họ sợ nhất không phải anh cả Lương Phi Phàm, chọc anh cả, cùng lắm là bị đánh một trận, thế nhưng chọc anh ba Trần Ngộ Bạch, thì không thể nói trước được, anh ba chưa bao giờ đích thân ra tay, nhưng không thiếu cách khiến bạn sống không bằng chết. Cho nên nếu có chuyện gì phiền Trần Ngộ Bạch đích thân ra tay xả giận, rõ ràng chuyện này đối anh mà nói rất đặc biệt."Khốn thật!"

"Tặc tặc, đúng là như vậy đấy, này này, anh ba cho chúng ta gặp cô ấy trước, anh ấy đến ngay đây." Lý Vi Nhiên

xem xong tin nhắn, nhét điện thoại vào trong túi.

Tần Tống cười lắc đầu, đứng dậy xuống sàn nhảy...

Ngày hôm nay là ngày thử việc cuối cùng, có nghĩa là từ ngày mai bạn học An Tiểu Ly chính là nhân viên chính

thức của công ty khoa học kỹ thuật Vũ Hưng.

Cô chỉ là một trong số những tay mơ

trong đại học C đầy rẫy những người xuất sắc, gần sắp tối nghiệp mới đi

rải sơ yếu lý lịch khắp nơi. không ngờ rằng công ty duy nhất trả lời cô

chính là công ty khoa học kỹ thuật Vũ Hưng nhân tài kiệt xuất của ngành

điện tử trong thành phố này, thông báo cô tới thực tập, mà bây giờ, cô

phải cắm rễ ở Vũ Hưng rồi!

Vừa mới nghĩ tới lĩnh tiền lương, phung

phí ném tiền trước mặt mẹ mình,

"Mẹ, con lĩnh lương rồi, cho mẹ tiền tiêu vặt tháng này đó!"

Mỗi lần mẹ cô cho tiền tiêu vặt chính là dùng vẻ mặt này, lần này nông nô trở mình hát mừng —— ngẫm lại đúng là cú đổi đời tươi sáng mà.

Nhưng mà, trai đẹp bên cạnh đều đi đâu mất tiêu rồi?

Tiểu Ly vui vẻ đến cạnh Tần Tang, ghé

vào tai gào lên:

"Tang Tang, đám trai đẹp vừa nãy đâu rồi? Sao chẳng thấy anh nào nữa vậy?"

Tần Tang không thèm nhìn cô, vén tóc lên uốn éo như rắn, mông chuyển động như môtơ chạy điện, cùng nhảy với một

anh chàng trẻ tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!