Thời gian cũng đã muộn, trời tối dần,
một người đàn ông ở trong nhà một người phụ nữ độc thân quá lâu cũng
không tốt, Lý Vi Nhiên tán gẫu với Tần Tang trong chốc lát cũng định rời đi.
"Tiễn anh đi, từ lầu năm đi xuống lâu
lắm, anh đi một mình rất hiu quạnh." Ngón tay Lý Vi Nhiên quay quay chìa khóa xe, hất cằm huýt sao, dáng vẻ vô cùng ngả ngớn.
"Ừ, tôi cũng ăn no rỗi việc." Tần Tang
thản nhiên trả lời anh, thật ra, khi không có sự phòng bị, cô cũng là
một nữ sinh viên miệng lưỡi sắc bén. Tiễn thì tiễn, dù sao cô cũng muốn
xuống lầu tản bộ một lúc.
Thang lầu rất dài, hai người không nói
gì cứ đi thẳng xuống dưới. Đến bãi đậu xe, Tần Tang nói tạm biệt xong
liền đi về. Người còn chưa đi được xa, thì tiếng bước chân đuổi theo đã
vang lên, quay đầu nhìn lại, vẫn là anh. Tần Tang nhíu mày dừng lại.
"Mới vừa rồi có một đoạn khá vắng, em
không sợ sao? Để anh tiễn em đi." Lý Vi Nhiên bỏ hai tay vào túi quần,
khẽ cười, nói vô cùng chân thành và nghiêm túc.
Dường như Tần Tang khẽ thở dài, hơi cúi
thấp đầu xuống. Trong ánh đèn huỳnh quang ảm đảm, lông mi cô run run
giống như cánh bướm mỏng manh xinh đẹp.
Lý Vi Nhiên cho cô thời gian để suy nghĩ. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, quả nhiên đã đeo một chiếc mặt nạ lạnh lùng lên mặt.
"Đi thôi." Lý Vi Nhiên không đợi cô lên
tiếng, nắm tay cô đi về phía trước. Bàn tay anh thon dài sạch sẽ, nhẹ
nhàng vòng lên cổ tay cô, cũng không hề thất lễ nhưng lại hết sức mập
mờ. Hai người yên lặng quay trở về đường cũ.
"Hôm nay, lúc mua hoa thủy tiên, tôi lại nhớ đến một câu chuyện truyền thuyết xưa." Tần Tang sánh vai tản bộ
nhàn nhã với anh dưới bầu trời đầy sao của đêm hè, giọng nói nhẹ nhàng,
dường như thực sự chỉ kể lại một câu chuyện. Lý Vi Nhiên ừ một tiếng, ý
bảo mình đang nghe, quay đầu sang nhìn Tần Tang. Bóng đêm trong mắt cô
hóa thành vầng sáng chập chờn, làm anh xúc động đến độ không dời mắt
được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!