"Tần Tống anh thề với nước non, đời này không phải Tần Tang thì không cưới!" Tần Tống hắng giọng nói về phía mặt hồ. Lời thề mang theo sự tức giận nhắc nhở Tần Tang, kế này không xong, cô xoay mặt đi, thở dài.
"Đây là núi giả và hồ nhân tạo, không được thề non hẹn biển như thế." Tần Tang kéo cánh tay phải đang giơ lên
của anh xuống, "Đi thôi, đưa tôi về."
"Em kéo cũng vô dụng." Tần Tống lầu bầu một tiếng, đi theo cô lấy xe... .
Mở cửa đi vào căn phòng yên tĩnh, Tiểu
Ly nghĩ nhất định là Trần Ngộ Bạch uống thuốc xong đã đi ngủ rồi. Cô đổi dép rón rén đi về phía phòng ngủ xem xét.
Quả nhiên Trần Ngộ Bạch ở đây, đang nằm
trên giường, đôi chân dài rủ xuống mặt đất, giày da trên chân còn chưa
thay, kéo đại một góc chăn đắp lên, một bàn tay che ở trên mắt, lẳng
lặng nằm đó. An Tiểu Ly đột nhiên đau lòng, cảm thấy anh thật đáng
thương.
Cô ngồi xổm xuống cởi giày cho anh, cầm
chân anh đặt lên trên giường. Kéo chăn đắp lại, Tiểu Ly nhẹ nhàng nới
lỏng cà vạt của anh, lại đặt tay của anh xuống nhét vào trong chăn.
"A!
"An Tiểu Ly trợn to mắt, thụt lùi lại hai bước, kêu sợ hãi thất thanh,"Trần Ngộ Bạch! Anh đóng phim
kịnh dị à! Đã tỉnh thì anh cũng nên lên tiếng chứ! Anh muốn hù chết em
à!"
Đôi mắt trong veo của anh, nhìn chằm chằm vào An Tiểu Ly, "Anh cũng không nói anh ngủ mà?"
Tiểu Ly vỗ ngực trấn an trái tim nhỏ bé đang nhảy thình thịch, xì một tiếng, liếc nhìn anh, "Uống thuốc chưa?"
"Chưa.
"Vẻ mặt Trần Ngộ Bạch không hề thay đổi, thân thể rụt vào trong chăn, hơi nhắm mắt lại, ra vẻ vô cùng mệt mỏi. Tiểu Ly lập tức mềm lòng, ai lại so đo với người bệnh chứ. Cô xoay người đi ra ngoài, đến phòng bếp bật lửa, vo gạo nấu cháo. Lại đi tìm thuốc bao tử, rót nước rồi bưng vào phòng ngủ,"Ngủ rồi hả?
"Cô ngồi trên giường cúi người xuống nhẹ nhàng hỏi anh. Trần Ngộ Bạch nhắm mắt hừ một tiếng không động đậy."Ngoan, ngồi dậy uống thuốc.
"Tiểu Ly cười kéo anh dậy, bị cô kéo rất mạnh, anh thuận thế đột ngột ngồi dậy ôm chặt cô vào trong ngực của mình. Tiểu Ly lắc người giãy giụa,"Uống
thuốc ——"
"—— không sao, " Trần Ngộ Bạch cười rất hiền hòa, "Anh không uống thuốc. Anh muốn ăn em."
"Anh không đau dạ dày hả?"
"Lỗ tai em bị sao mà nghe anh nói đau bụng chứ?"
An Tiểu Ly biết bị anh lừa, nhưng mà, hình như là anh chỉ hỏi cô thuốc ở đâu, tiếp theo đương nhiên đều là do cô nghĩ.
"Buông em ra... Giường ướt rồi..." Tiểu Ly sờ thấy một mảng ẩm ướt lành lạnh trên giường, là do ly nước đổ ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!