Điện thoại di động trong túi rung lên,
Tần Tang thấy tin nhắn liền thu xếp đồ rồi ra ngoài. Từ xa, Tần Tống
nhìn thấy hôm nay cô đeo một cặp mắt kiếng gọng đen, dáng vẻ đeo ba lô
ôm sách trông rất hồn nhiên ngây thơ.
Bước đến kéo cửa ra giúp cô, đưa tay đón lấy chồng sách trong ngực cô, Tần Tống nhỏ giọng nói, "Để tôi." Tần
Tang cười nói cám ơn, đưa hết sách cho anh đi đến trước quầy thư viện.
Tiểu Ly cười ha ha, bước lên nịnh bợ xoa bóp vai cô, "Nữ tác giả xinh đẹp của chúng ta mệt không? Tiểu nhân xoa
bóp xoa bóp cho ngài nha."
"Không dám không dám, " Tần Tang lạnh
lùng mà liếc nhìn An Tiểu Ly, "Ngài bận rộn ngày đêm như vậy, mẹ kiếp,
chút chuyện nhỏ này nào dám làm phiền ngài!"
Tiểu Ly biết là không giả bộ được nữa
rồi, lập tức thay đổi chiến thuật, lôi kéo vạt áo của Tần Tang, làm ra
vẻ cúi đầu buồn bã thì thào, "Tang Tang... Thật sự xin lỗi.
Aizz, ngay từ đầu cũng không nên mạo
hiểm giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo như thế, Trần Ngộ Bạch nói đúng, Tang
Tang thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra động cơ của cô
chứ.
"À, tại sao chứ? Làm chuyện gì có lỗi
với mình à?" Tần Tang làm mặt lạnh nâng mắt kiếng, nhất thời An Tiểu Ly
giật mình, bây giờ cô rất sợ động tác này.
Tần Tống trả sách xong rồi đi qua, nhìn
thấy hai người bọn họ đang nói gì đó, nên đứng cách đó mấy bước chờ. An
Tiểu Ly ngoan ngoãn ở sau lưng Tang Tang ra dấu tay với anh, anh hơi do
dự đi tới. Quả nhiên, Tần Tang ở trước mặt người khác không làm khó An
Tiểu Ly, "Nếu như mình giận cậu, không phải còn ngu hơn cậu à. Được rồi
đi thôi, không phải là tiễn đưa Tần Tống sao? Mình mời khách, đi Hương
Nguyên Cư."
Tần Tống còn chưa rõ tình hình cho lắm,
thì An Tiểu Ly đã vui mừng kéo anh đi. Thật ra thì cô cũng biết Tang
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!