Chương 12: Thật khéo

Cả một buổi tối An Tiểu Ly đều cực kỳ

cẩn thận trốn tránh cô nàng xưng là Yên tiểu thư kia, bởi vì qua sự quan sát tỉ mỉ của cô, tóc của Cố Yên đó tuy rằng dài hơn cô, thế nhưng

không đẹp bằng cô, có vẻ thật sự có khả năng tiền đề sẽ giật tóc cô

xuống làm tóc giả chơi.

Cái mà gọi là bữa tiệc việc công của

Trần Ngộ Bạch này, có chút kỳ quái, vì sao không có tổng giám đốc già

của công ty khác, cũng chỉ có Lương Thị BOSS lớn trong truyền thuyết?

BOSS lớn cuối cùng cả buổi tối đều dỗ dành Yên tiểu thư đã đánh mất hoa

tai mà phụng phịu, Trần Ngộ Bạch và một chàng trai cao gậy, dáng vẻ còn

trung tính xinh đẹp hơn chàng trai tạo mẫu tóc xinh đẹp buổi chiều đang

đánh bi

-da, Dung tổng không biết xếp hạng thứ mấy kia luôn ôm nữ minh

tinh xinh đẹp nổi tiếng uống rượu. Tần Tống cầm microphone say sưa gào

lên như quỷ.

"Này, Tần Tống, anh giúp tôi hỏi ECHO xin chữ ký có được không?" An Tiểu Ly thèm nhỏ dãi một buổi tối kéo vạt

áo của cầm thú cầu xin tội nghiệp, cô cảm thấy trong số đám BOSS lớn,

thì kể ra Tần Tống là dễ gần nhất.

Tần Tống rung giọng cất lên một nốt cao, trong lúc nhạc dạo vỗ vỗ tay An Tiểu Ly,

"Tự đi đi! Tôi đi anh hai của tôi còn tưởng rằng tôi muốn đi đào góc tường của anh ấy." Thế nhưng anh

hiện giờ rõ ràng là không có ham muốn gì.

"Tôi không muốn xen vào chuyện tình ngoài đời của sao đâu! Anh giúp đỡ đi —— Tang Tang cũng rất thích cô ấy đó!" Tiểu Ly lanh lợi rút ra Thượng Phương bảo kiếm, vậy mà cầm thú kia

rơi vào cạm bẫy tình yêu quả nhiên vui vẻ hăm hở qua đó.

ECHO thấy Tần lục thiếu gia đích thân

tới xin chữ ký, cười toe tóe, nũng nịu hỏi ký ở chỗ nào? Dung Nham kề

sát khuôn mặt xinh đẹp như đào mận của cô, tà ác thổi khí vào trong tai

cô, "Ký lên nội ý của em rồi đưa cho nó...

"Echo cười run rẩy hết cả người, ồn ào đánh yêu Dung Nham. Tần Lục run rẩy nổi da gà khắp người, mang theo hai tờ chữ ký rồi nhét vào trong tay Tiểu Ly một tờ, đôi mắt vui vẻ của An Tiểu Ly tuôn ánh sao, ngày mai lúc ăn cơm trưa tổ chức một buổi đấu giá ở công ty, giá thật cao vào, thế nào cũng phải thu được một khoản thu nhập nho nhỏ. Tần Tống bất mãn nhét nhanh cho cô một chiếc microphone,"Ngay cả tôi cũng sai khiến, mắt chó của cô mù rồi!

Nào, hát với thiếu gia một bài!

"An Tiểu Ly buôn bán lời tâm tình cực tốt, cười tủm tỉm sóng vai với Tần Tống ngồi xổm cạnh máy chọn bài, cả hai luôn bị các nhân sĩ chính phái coi là người ngoại tộc, vậy mà rất ăn rơ với nhau. Ngay lập tức chọn một bài song ca rất High, Tiểu Ly thử chất lượng âm hưởng của microphone, vui vẻ đặt tay lên vai Tần Tống dẫn anh nhảy điệu con thỏ."A!

"Kỷ Nam hét lên một tiếng thê thảm, ôm tay nhảy tưng tưng, Trần Ngộ Bạch không biết nhìn đi đâu, mà để cây cơ đang dựng thẳng ngã đập xuống cổ tay phải đang chống trên bàn của cô. Dung Nham nghe tiếng quay đầu lại nhìn, vội vã tiện tay đặt ly rượu lên trên bàn, đẩy Echo dính trên đầu gối qua một bên, vội vàng qua đó. Cầm cổ tay dần dần bắt đầu ửng đỏ của Kỷ Nam, chân mày anh cau lại."Không có việc gì đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!