Từ lúc đó Lý Vi Nhiên cũng không gọi cho Tần Tang nữa. Cuộc sống ngày ngày cứ êm đềm như thế, bọn học sinh cũng
không màng đến chuyện bên ngoài, hằng ngày Tần Tang cứ lên lớp và tan
lớp, cũng có cảm giác như sống trong núi sâu không biết năm tháng trôi
qua.
Vào ngày thứ sáu của tuần thứ ba thì An
Tiểu Ly về nhà, Tần Tang ra trạm xe đón cô. Suốt đường đi, mặt An Tiểu
Ly hầm hầm, Tần Tang không cần hỏi cũng biết là Trần Ngộ Bạch mới vừa
chọc cô ta. Thật ra thì, cứ chơi trò mèo vờn chuột quanh đi quẩn lại như vậy chắc là khá thú vị, buông lỏng tay một cái, sẽ thấy đối phương căng thẳng cả lên, còn có gì vui hơn chuyện nắm tâm tình của người khác
trong tay chứ?
Ăn xong cơm tối, Diệp Thụ chủ động nói
đi xem lớp, để cho Tần Tang và Tiểu Ly chơi với nhau. Hai cô đi vòng
quanh sân trường mấy vòng.
An Tiểu Ly ư. Đơn giản cũng chính là vì
tòa núi băng Trần Ngộ Bạch không có động tĩnh, tính cô lại không nhịn
được, trí tưởng tưởng lại dồi dào, luôn hù dọa chính mình. Lại gặp Trần
Ngộ Bạch lại bảo trì bình thản như vậy, hoàn toàn không có cách nào
khác.
Hôm nay, thật sự Tần Tang không có tâm
tình để tư vấn tình yêu cho An Tiểu Ly, bây giờ cô cũng tự lo không xong đây. Hai ngày nay cũng có chút đau khổ, những hình ảnh về Lý Vi Nhiên
cứ như pha quay chậm hiện lên trong đầu Tần Tang, nụ cười dịu dàng của
anh, cái cau mày bất đắc dĩ của anh, anh nói Tang Tang anh thích em, anh nói sao anh không thể nhìn ra là em thích anh muốn chết. Còn có những
lời cô nói làm tổn thương anh.
Hai người bọn họ, coi như là đã hoàn thành một cuộc bỏ lỡ sao?
"Chúng ta về đi.
"Tiểu Ly buồn bực ngửa mặt lên trời thở dài, hai người phiền muộn cũng nhau tản bộ không phải là một chuyện sáng suốt. U sầu càng u sầu thêm, ngay cả nói ra cô cũng không muốn nói. Sân trường buổi tối không có một bóng người, bên cạnh đường chạy màu đỏ chỉ có từng ngọn đèn cô đơn đứng thẳng, cách đó không xa, nhà dạy học vẫn sáng đèn, có nhiều bóng người di chuyển náo nhiệt, giống như đang ở một thế giới khác, Tần Tang và Tiểu Ly càng cảm thấy cô đơn hơn."Cố gắng lên
"Đi tới dưới lầu, Tần Tang vỗ vai Tiểu Ly, nói thản nhiên. Tiểu Ly khẽ nhếch miệng, cô cũng tự giác nói"Biết rồi… cậu cũng vậy.
"Cô không biết tại sao Tần Tang lại không vui, cô biết có hỏi thì Tần Tang cũng không trả lời. Tần Tang mỉm cười gật đầu. ……….. Thứ hai Tiểu Ly phải đi làm, Tần Tang cũng cảm thấy tâm tình đã bình phục, cho nên chủ nhật cũng đi chung với Tiểu Ly. Tần Tang đang thu xếp đồ đạc vào vali nhỏ ở trong phòng, Diệp Thụ gõ gõ cửa đi vào"Muốn đi hả?"
"Dạ"
"Người con muốn quên, đã quên được chưa?" Diệp Thụ vén tóc ra sau tai theo thói quen, nâng tách cà phê nóng uống một hớp, vui vẻ trò chuyện với con gái.
Lúc bằng tuổi Tang Tang,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!