Chung Trì Tân từ trên xe xuống dưới, nhìn chiếc xe màu đen thương vụ kia nghênh ngang mà đi, có chút hoảng hốt.
Hắn hát gần mười năm, mở vô số buổi biểu diễn, cho tới nay được xem là sát thủ già trẻ trai gái, bất luận mặc thành dạng gì đi đến đâu đều bị người nhận ra tới, cho nên hôm nay mới quán tính cho rằng đối phương là fan cuồng, tìm mọi cách để vào xe của mình, loại việc này trong vòng không phải chưa từng xảy ra.
Ai biết được lại là hắn lên nhầm xe, cuối cùng còn bị đuổi xuống dưới.
Chung Trì Tân đứng ở tại chỗ một lúc lâu sau mới nhớ tới ánh mắt xa lạ của đối phương nhìn về phía mình, nhàn nhạt tự giễu một tiếng: Vẫn là hắn xem mình quá cao.
Thời điểm Kế Thiên Kiệt tới nhìn đến cảnh tượng đó là người đàn ông đang lười biếng dựa vào thân cây, đầu ngón tay đang kẹp một điểm đỏ thuốc lá, rõ rang là động tác cực lười nhác, sống lưng lại vẫn như một gốc cây thanh tùng thẳng tắp.
"Anh Tân, anh...... Hút thuốc không tốt cho họng." Nhiều năm như vậy, Kế Thiên Kiệt lần đầu tiên thấy Chung Trì Tân hút thuốc, giấu đi dự cảm không tốt trong lòng, cậu miễn cưỡng cười nói.
Chung Trì Tân búng búng tàn thuốc, cuối cùng ném vào thùng rác bên cạnh: "Không hút." Chỉ là đốt xem thế nào.
Ca sĩ đường này giọng nói quý giá, hút thuốc uống rượu đều là tự tìm chết, Chung Trì Tân còn không có chán ghét đến loại tình trạng này.
Kế Thiên Kiệt nói sang chuyện khác: "Vừa rồi xe đột nhiên thủng lốp, ngượng ngùng làm anh Tân chờ lâu như vậy."
"Ân." Chung Trì Tân nhàn nhạt lên tiếng, liền đi vào trong xe thương vụ.
Chẳng qua lần này ánh mắt hắn dừng ở biển số xe nhiều vài giây........
Khương Diệp đem xe chạy ổn định đến cửa kịch xã cửa, không hề đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, một người qua đường lên nhầm xe mà thôi.
Trong lòng cô chỉ có biểu diễn!
"Xã trưởng đâu, sao lại làm cô lái xe lại đây?" Xã viên cùng nâng cái rương hỏi.
"Tạm thời có việc, nên để tôi lái xe mang đồ lại đây."
Xã viên gật đầu: "Nga, tính tính ngày thì chắc là hôm nay."
Thấy Khương Diệp nhìn hắn, liền mở miệng giải thích: "Phía trước xã trưởng nói hắn mời mấy người bạn đến xem diễn kịch."
Nhân viên kịch xã " xốc vác ", xã viên không chỉ muốn biểu diễn, việc vặt vãnh đều phải chính mình làm. Bởi vì Khương Diệp kỹ thuật hoá trang tốt, từ khi cô tiến vào kịch xã, thân phận chuyên viên trang điểm liền đến trên đầu cô.
"Đây vẫn là lần đầu tiên có người chính thức tới xem chúng ta biểu diễn, đột nhiên có chút khẩn trương." Đợi lát nữa muốn sắm vai diễn vở > nam xã viên cười trêu ghẹo.
"Không biết bọn họ sẽ xem bao lâu."
Kịch xã thuê phòng ở gần một con phố còn tính phồn hoa, thậm chí trang hoàng đến ra dáng ra hình, ngày thường thứ bảy khi tập luyện biểu diễn cửa lớn thường mở, có đôi khi sẽ có người tò mò tiến vào xem. Nhưng mà tò mò về tò mò, rất ít có người xem xong bọn họ toàn bộ biểu diễn, kịch bản rốt cuộc không phải đại chúng, đa số người cảm thấy khoa trương lại nhạt nhẽo.
Khương Diệp cho mọi người hóa trang xong, chính mình liền đi đổi trang phục, cô hôm nay muốn diễn phu nhân Macbeth.
"Hiện tại người trẻ tuổi dinh dưỡng thật tốt." Xã viên nhìn Khương Diệp ra tới cảm thán.
Xã viên của kịch xã Tầm Chân tuổi hầu hết đều ở trên dưới 40, trừ bỏ một người phương Bắc vừa cao vừa to, còn lại cả trai lẫn gái đều là thân cao bình thường, Khương Diệp là một cô gái mà cao 1m76 nếu đi thêm giày cao gót thì ở kịch xã sẽ là chiều cao không đối thủ.
Chờ mọi người hóa trang mặc trang phục diễn xong, chuẩn bị lên đài diễn thử liền nghe một trận tiếng xe máy ầm vang, một đàn anh chị tuổi trung niên bao ngầu ăn mặc quần áo da màu đen mang theo mũ bảo hiểm nghênh ngang đi vào kịch xã.
"Nha, nhìn còn khá chuyên nghiệp."
"Sao không có người xem, đặt bao hết sao?"
Người của kịch xã nào gặp qua trường hợp này, chợt vừa thấy còn tưởng rằng là xã hội đen tiến vào đập quán, trong lúc hoang mang rối loạn, đã có người móc di động ra, chuẩn bị tùy thời báo công an.
"Cũng không phải là kịch xã chuyên nghiệp chính thức bán vé vào cửa, người thường không có người xem, các cậu tùy ý ngồi đi." Thanh âm xã trưởng đột nhiên truyền đến từ trong đám người quần áo da đen.
Hóa ra là bạn của xã trưởng...... Làm bảo bảo sợ muốn chớt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!