Ta bị đẩy lên nơi cao, chẳng còn đường lùi.
Dù ta có khổ luyện cầm pháp mấy tháng trước khi xuất giá, cũng chỉ mới học được cái vỏ bề ngoài, nào có thiên phú gì về âm luật đâu? Hôm nay mà gảy đàn, nhất định sẽ lòi đuôi.
Ta đứng yên không đổi sắc, nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng.
Hay là giả vờ ngất?
Tuy có hơi mất mặt, nhưng cũng là một cách hữu hiệu.
Ta vừa hạ quyết tâm, định lật mắt ngã lăn ra đất thì bỗng nghe thấy một thanh âm trong trẻo ôn hòa vang lên ngoài đám đông.
Thời Chi.
Mọi người quay đầu nhìn theo tiếng gọi.
Tiêu Hàn Lâm xuyên qua đám đông bước về phía ta, Hạ Vãn Nhi nhìn thấy hắn thì sững lại, khẽ gọi một tiếng: Biểu ca?
Tiêu Hàn Lâm liếc nàng ta một cái, không nói lời nào.
Hạ Vãn Nhi cắn môi, vành mắt hoe đỏ.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã đứng bên cạnh ta, nhẹ nhàng vỗ vai ta, rồi quay sang quý phi nương nương hành lễ xin tội:
"Nương nương, Thời Chi dạo gần đây vô ý bị thương ở tay trong phủ, giờ không thể gảy đàn được."
Quý phi nương nương thoáng không vui:
"Sao lại bất cẩn đến thế?"
Tiêu Hàn Lâm lại nói:
"Nhưng Thời Chi từng chỉ dạy cầm nghệ cho thần, nếu nương nương không chê, thần nguyện thay nàng ấy dâng lên một khúc."
Sắc mặt quý phi dịu đi một chút: Vậy cũng được.
Mọi người xôn xao hẳn lên.
Chưa từng có ai nghe Tiêu thế tử gảy đàn, hôm nay cũng coi như mở rộng tầm mắt.
Cung nữ dâng lên đệm ngồi, Tiêu Hàn Lâm ngồi xuống, đặt cổ cầm lên đùi.
Ta đứng không xa phía trước, chăm chú nhìn hắn.
Tiêu Hàn Lâm nhận ra ánh mắt của ta, ngẩng đầu nhìn ta cười khẽ.
Như muốn trấn an.
Tim ta bỗng đập nhanh hơn.
Cảm giác xa lạ ấy khiến ta bất an, chân mày vô thức nhíu lại sâu hơn.
Tiếng đàn khẽ vang lên, bốn phía tức thì trở nên tĩnh lặng.
Tựa như tiếng suối róc rách, từ đầu ngón tay thon dài của hắn tuôn ra như dòng nước nhẹ lướt qua đá cuội.
Tựa như tiếng ngọc va nhau, dư âm lan xa không dứt.
Một khúc đàn kết thúc, mọi người mới từ từ hoàn hồn, rồi lập tức vang lên lời tán dương không ngớt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!