Khi thị vệ hầu phủ đuổi tới, ta co ro thu mình vào góc, run lẩy bẩy, còn Tiêu Hàn Lâm thì ngồi trên ghế, đờ người như tượng.
Thống lĩnh thị vệ tán thưởng không ngớt:
"Thế tử gia võ nghệ cao cường! Đám tặc tử kia thật chẳng đáng nhắc đến!"
Tiêu Hàn Lâm nhìn ta với ánh mắt cực kỳ phức tạp, rồi phất tay bảo thị vệ mang người đi.
Trong thư phòng, lại chỉ còn lại hai người chúng ta.
Ta cũng chẳng cần giả vờ nữa.
Ta đứng dậy, phủi váy áo, nhặt lấy tờ thư hòa ly rơi trên đất, từ trên xuống dưới đọc một lượt.
Viết cũng không tồi.
Ta cắn đầu ngón tay, ấn một dấu tay lên trên, rồi quay sang mỉm cười với Tiêu Hàn Lâm:
"Thế tử gia, chúng ta tiếp tục chuyện đang dang dở đi. Tờ thư hòa ly này, tới lượt chàng rồi đấy."
Hắn ngẩng mắt nhìn ta.
Tựa như không chỉ nhìn ta, mà còn xuyên qua ta để nhìn ai đó khác.
"Thế tử gia, xem như là thiếp báo đáp ơn cứu mạng của chàng đi, tờ thư hòa ly này chàng…"
Lời còn chưa nói xong, ta khựng lại.
Vị thế tử xưa nay luôn phong nhã cao quý ấy, thế mà lại cầm lấy tờ thư hòa ly, vò vò, rồi bỏ vào miệng nhai nuốt.
Ta: ……
Hắn chậm rãi uống một ngụm nước.
"Tờ thư hòa ly gì chứ, bản thế tử chưa từng nghĩ đến việc muốn hòa ly với thế tử phi, thế tử phi chẳng phải đã… hiểu lầm rồi sao?"
Hiểu lầm cái đầu nhà ngươi!
Ta chưa từng biết Tiêu Hàn Lâm lại có mặt vô lại như thế.
Ánh nến lấp loáng, hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt là nụ cười không cách nào che giấu.
Ta không bị gương mặt kia mê hoặc, chỉ hơi nheo mắt lại.
"Tiêu thế tử, chàng đây là đang đùa giỡn với thiếp?"
"Ta đùa giỡn với nàng làm gì?" Tiêu Hàn Lâm lại khôi phục dáng vẻ điềm đạm,
"Thế tử phi là muốn hòa ly với ta sao?"
Thật đáng tiếc.
Hắn thở dài,
"Hôn sự này là Thánh thượng ban cho, nếu muốn hòa ly, phải có chiếu thư chuẩn tấu. Nếu bệ hạ vì chuyện này mà nổi giận, lại liên lụy đến Tống tướng quân thì không hay rồi."
Khóe trán ta giật giật.
Uy h.i.ế. p lão nương ư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!