Ta từng nghĩ, ngày tháng ở hầu phủ của ta sẽ mãi bình thản vô vị như thế.
Cho đến một đêm, có tên đạo tặc lẻn vào hầu phủ, ta theo bản năng đuổi theo, vô tình xông nhầm vào mật thất trong thư phòng của Tiêu Hàn Lâm.
Vừa bước vào, cả da đầu ta như căng ra, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Tiêu Hàn Lâm đang điều tra ta?
Không đúng. Nói chính xác, là đang điều tra thân phận
"Chiêu Hoa tướng quân" của ta?
Bên trong mật thất treo đầy những bức họa của ta.
Trong tranh, nữ nhân mặc hắc y, bên ngoài khoác giáp đỏ, tóc buộc nửa, đeo một chiếc mặt nạ quỷ che kín cả gương mặt.
Đại Tề cho phép nữ tử ra làm quan, làm tướng.
Năm xưa nhờ chiến công, ta được Hoàng thượng ban thưởng, trở thành một tiểu tướng quân ở Mạc Bắc.
Trong lời đồn, Chiêu Hoa tướng quân mặt có thương tích, ngày ngày mang mặt nạ, đó là hình tượng ai ai cũng biết.
Về sau ta hồi kinh làm tiểu thư khuê các, phụ thân liền để Chiêu Hoa tướng quân chết trận nơi sa trường.
Theo lý, phụ thân ta có quyền lực tuyệt đối tại Mạc Bắc.
Chuyện ấy không nên có kẽ hở mới phải.
Vậy mà Tiêu Hàn Lâm vì sao lại điều tra? Hắn nghi ngờ điều gì?
Lỡ như thật sự bị hắn tra ra đầu mối, thì phụ thân ta chính là phạm tội khi quân!
Đến lúc ấy, nếu có kẻ cố tình thêm tội danh khác vào đầu ông, e rằng cả tính mạng cũng chẳng còn!
Ồ, mà ta đoán bản thân ta chắc cũng chẳng khá hơn là bao.
Ngoài thư phòng có tiếng động, ta chưa kịp nghĩ kỹ đã vội vã rời khỏi mật thất.
Về tới phòng, ta nằm trên giường trằn trọc suốt một đêm.
Ta nghĩ, mình không thể ở lại hầu phủ này nữa.
Tiêu Hàn Lâm là hạng người tâm cơ sâu kín, ta cần phải tránh hắn càng xa càng tốt.
Làm thế nào mới có thể rời khỏi hầu phủ đây?
Cách tốt nhất là hòa ly, tốt hơn nữa là do hắn chủ động đề xuất hòa ly.
Sau khi hạ quyết tâm, ta lập tức hành động.
Tiêu Hàn Lâm không thích dáng vẻ yểu điệu làm bộ của ta, vậy thì ta sẽ làm quá lên cho hắn xem.
Ta bảo nhà bếp làm cho ta thật nhiều món ăn, nấu xong rồi lại than không có khẩu vị, chẳng ăn lấy một miếng.
Chờ đám hạ nhân mang thức ăn đi, ta lại rên rỉ kêu đói, bảo họ làm thêm phần nữa.
Trong lòng, ta âm thầm tạ lỗi với họ.
Lại cố gắng nhẫn nhịn thêm chút nữa, chờ Tiêu Hàn Lâm chịu hòa ly rồi, thì chẳng ai còn phải bị ta hành hạ nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!