Chương 6: (Vô Đề)

Hàn Tư Ân chậm chậm rãi thong thả đi gặp lão phu nhân thỉnh tội, hành động này rất phù hợp với hình tượng thân thể ốm yếu quanh năm nằm trên giường của hắn.

Bích Hoa đi theo phía sau, nàng hiện tại ngầm xem như là nha hoàn đứng đầu của Phương Lan viện.

Trên đường tới Ngô Đồng Uyển của lão phu nhân, bọn họ gặp hạ nhân đang thu dọn tàn cuộc. Quốc công phủ phát sinh chuyện máu me như vậy, chẳng có mấy người lại tiếp tục ăn cơm.

Đây đại khái là sinh thần chật vật nhất của Hàn lão phu nhân. Đúng vậy, hai đời trước xem như không tính!

Hạ nhân của Quốc công phủ từ trước đến giờ đều không đặt Hàn Tư Ân trong mắt, không những thường xuyên ở sau lưng nói Hàn Tư Ân có tướng chết sớm, còn trực tiếp đối Hàn Tư Ân vô lễ.

Những người hầu thường ngày quen thói lên mặt, hiện tại chỉ cần liếc mắt nhìn thấy thân ảnh ốm yếu của Hàn Tư Ân, hai chân liền mềm nhũn quỳ trên đất. Đặc biệt là kẻ chột dạ, cả người toát ra mồ hôi lạnh, co lại thành một rúm, hận không thể hóa thành không khí lập tức biến mất.

Hàn Tư Ân cũng không rảnh rỗi tự nhiên đi tìm những người này tính sổ, dù sao những người này trước đây đắc tội cũng không phải chính mình. Nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của bọn họ, vẫn thật cảm thấy sung sướng.

Xem ra, từ nay về sau cũng không có ai dám tìm hắn phá rối nữa.

Bích Hoa vẫn luôn cúi đầu, nàng căn bản không dám nhìn Hàn Tư Ân, đến cả bóng lưng cũng không dám suy đoán.

Nàng mới hầu hạ Hàn Tư Ân hai năm nay, tuy rằng thời gian không dài, nhưng nàng vẫn biết Hàn Tư Ân là người tỉnh táo.

Biết hắn địa vị trong phủ có chút lúng túng, tâm tình tích tụ, hai năm qua Bích Hoa hiểu được, Thế tử cũng không quá thoải mái.

Nàng không biết có phải do trải qua kiếp nạn sinh tử mà bản tính hàn Tư Ân đột nhiên đại biến, trở nên thâm độc tàn nhẫn hay không. Nàng chỉ biết là, tại một khắc Hàn Tư Ân hờ hững tìm nàng nói chuyện kia, nàng đã chung thuyền với Hàn Tư Ân rồi.

Nàng không biết Hàn Tư Ân làm sao biết được bí mật của nàng, nhưng nàng biết lúc này nàng chỉ có thể nghe theo hắn an bài.

Hàn Tư Ân bàn giao sự tình rất đơn giản, chỉ là làm cho nàng vào thời điểm thích hợp mở miệng nói chuyện, thậm chí những câu nói kia đều do Thế tử sớm chuẩn bị kỹ càng cho nàng.

Nàng mơ hồ đoán ra Hàn Tư Ân vì sao để cho mình nói như vậy, nhưng nàng không dám nói hơn một câu.

Vừa nghĩ tới kết cục của Đổng ma ma, trong lòng vẫn không nhịn được mà rùng mình muốn ói.

Khách nhân của Quốc công phủ căn bản cũng đã rời khỏi, thức ăn phủ chuẩn bị cũng không động đến, mới bắt đầu quốc công phủ có bao nhiêu náo nhiệt, hiện tại lại bấy nhiêu tiêu điều.

Ngô Đồng Uyển cách Phương Lan viện của Hàn Tư Ân xa nhất, cho nên đi đường cũng tốn khá nhiều thời gian.

Khi Hàn Tư Ân tới Ngô Đồng Uyển, Hàn Trác cùng Hàn Thù đang quỳ gối trước cửa phòng khổ sở xin lão phu nhân đừng chọc tức thân thể.

Hàn Trác trên đầu cùng y phục đều là mực nước, làm cho hắn thoạt nhìn rất chật vật, Hàn Thù ngược lại tốt hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất khó nhìn.

Mà bên trong phòng, vây quanh lão phu nhân có con dâu thứ ba, khuê nữ, tôn tử tôn nữ, ngoại tôn ngoại tôn nữ. Còn về ngoại tôn nàng thương yêu nhất Cơ Hoài, sớm bởi cảnh máu tanh mà bị đưa về cung rồi.

Bên trong phòng đều là âm thanh an ủi lão phu nhân, rõ ràng nhất là giọng nói của trưởng nữ của Nhị lão gia Hàn Thanh Tuyết.

Ngoài phòng, Nhị lão gia Hàn Thù nhìn thấy Hàn Tư Ân sắc mặt lập tức tái nhợt, hắn nhớ tới tất cả những chuyện phát sinh ngày hôm nay, phẫn nộ đến mức không thèm để ý dáng vẻ trưởng bối, nói thẳng: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

Hàn Tư Ân sắc mặt kinh ngạc, hiếu kỳ nói: "Nhị thúc sao lại hỏi như vậy? Tư Ân bệnh nặng vừa lui tất nhiên là đến đây gặp lão phu nhân thỉnh tội rồi." Nói tới chỗ này hắn hơi dừng lại, lại nói: "Đổng ma ma phá huỷ tiệc mừng của lão phu nhân, mà bà ta là người hầu bên cạnh ta, Tư Ân tuy rằng từ nhỏ đau bệnh ít đọc sách, nhưng lòng hiếu thảo đối với lão phu nhân thiên địa chứng giám, tội này ta vẫn phải xin thứ đó."

Hàn Thù bị câu nói của hắn chọc tức đến tâm can đều đau.

Từ lúc âm thanh Hàn Tư Ân cất lên ở ngoài viện, âm thanh an ủi trong phòng lão phu nhân nháy mắt không còn, ai cũng không muốn xúi quẩy, cả viện yên tĩnh không một tiếng động.

Hàn Tư Ân đợi một phút, mành cửa phòng lão phu nhân cũng không xốc lên.

Hắn đương nhiên biết người sau mành đã nhìn thấy hắn, chỉ là lão phu nhân không muốn gặp hắn, cố ý lạnh nhạt hắn, thậm chí còn muốn hắn chủ động cùng Hàn Trác quỳ trên mặt đất thỉnh tội, muốn dằn vặt hắn.

Hàn Tư Ân còn lâu mới cho lão phu nhân toại nguyện, vì vậy hắn bước lên vài bước, đứng trước cửa phòng cao giọng tự trách nói: "Lão phu nhân còn đang lo lắng Tư Ân suýt chút nữa mất mạng sao? Tư Ân hiểu rõ quan tâm của ngài, chỉ là Đổng ma ma đến cùng vẫn chưa lấy được tính mạng Tư Ân, vết thương trên cánh tay tuy nghiêm trọng, chăm sóc một thời gian sẽ ổn, lão phu nhân không cần quá để tâm.

Giống như bằng hữu của phụ thân nói, Tư Ân quá mức thiện tâm, không có trực tiếp đánh chết nhũ mẫu, còn khiến người lo lắng cho Tư Ân, trong lòng Tư Ân thực cảm kích lão phu nhân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!