Hình Tuấn Nhiên nghe Hàn Tư Ân nói, cả người sững sờ, hai con mắt mở lớn, có điểm không dám tin nhìn hắn.
Hàn Tư Ân không chút khách khí dùng ánh mắt từ trên xuống dưới càn quét một phen: "Hình đại nhân có phải là cảm thấy khâm sai ta đây tuổi tác quá nhỏ, Tam hoàng tử quanh năm ở kinh thành, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cho nên có thể tùy ý lừa gạt đấy à?"
Hình Tuấn Nhiên hừ lạnh một tiếng, vươn thẳng cổ nói: "Hạ quan không biết, khâm sai đại nhân nói lời này có ý gì?"
Hàn Tư Ân nhìn nạn dân xanh xao vàng vọt phía sau hắn, lại nhìn ngón tay trắng nõn mịn màng của Hình Tuấn Nhiên, xì cười một tiếng: "Dưới sự cai quản của Hình đại nhân mà xảy ra lũ lụt, dân chúng tử thương vô số, ban đêm không sợ có người ở trước giường ngươi đòi mạng sao?"
Sắc mặt Hình Tuấn Nhiên hơi biến đổi, trên mặt toát ra một chút hối hận cùng phẫn nộ, sau đó thanh âm có chút trầm thấp, mười phần hối hận nói: " Dưới sự cai quản của bản quan xuất hiện chuyện như thế, là bản quan không tận tâm, chỉ hận lúc trước xây dựng đại đê, bản quan tin tưởng người của châu phủ, chưa tỉ mỉ tìm hiểu kĩ, một bước sai liền từng bước sai. Chỉ là bản quan tại chức ở Minh An huyện đã vài năm, chưa từng có bất kì một hành vi nào cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân?
Khâm sai đại nhân như nếu không tin, vậy đến phủ của ta lục soát là được."
Hình Tuấn Nhiên nói xong cơ hồ là che mặt mà khóc, mà nói chuyện vẫn đầy khí thế chính nghĩa.
Hàn Tư Ân nhìn hắn, sau đó nhìn về phía Cao Phong nói: "Cao Phong, mang Thượng phương bảo kiếm tới phủ gia của Hình đại nhân lục soát, nếu có người dám ngăn trở, giết. Còn nữa, bắt tất cả gia quyến của Hình đại nhân về đây."
Hình Tuấn Nhiên vừa nghe lời này, nói: "Ngươi dám? Bản quan cùng người nhà bản quan cũng không có phạm tội, vì sao phải áp giải? Khâm sai đại nhân ỷ vào quyền lợi hoàng thượng cấp cho, là có thể tùy ý làm bậy sao?"
Hàn Tư Ân nhìn hắn kêu gào thảm thiết, nói: "Bản Thế tử tự nhiên biết ngươi không phục, chỉ là ngươi yên tâm, bản Thế tử chung quy sẽ bắt ngươi đem những đồ vật ngươi nuốt xuống của dân chúng huyện Minh An phun ra."
Cơ Lạc nghe vậy, thực sự không nhịn được khóe miệng giật một cái. Nghĩ thầm, ban đầu là ai nói không tùy ý soát nhà, sẽ không tùy ý sử dụng Thượng phương bảo kiếm? Đây còn vừa mới vào cửa nhà người ta, một câu nói không đúng không chỉ muốn xét nhà, nhìn kiếm kia có khi còn muốn đổ máu.
Nói tới Hình Tuấn Nhiên, trên đường đi Cơ Lạc luôn nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho người này lộ ra sơ sót.
Đời trước Giang Nam cũng xảy ra chuyện vỡ đê này, lúc đó đến đây xử lý chuyện này chính là Nhị ca hắn Cơ Dung. Kết quả tương đối được thế nhân tán thưởng, tra ra năm quan viên địa phương tham ô nhận hối lộ, những người này còn khai ra chứng cứ tổng đốc Lưỡng Giang Chu Mã An tham ô.
Lưỡng Giang tri châu Hàn Bình cũng bị liên lụy, nếu không phải Hàn Quốc công phủ ra sức bảo vệ, vừa không có chứng cứ xác thực, Hàn Bình sợ là bị hoàng đế đang nổi giận lệnh chém rồi. Cuối cùng, Hàn Bình bị cách chức.
Hình Tuấn Nhiên bởi vì có công tố cáo, tuy rằng cũng có sai lầm, mà tiền đồ coi như không có trở ngại gì, ở huyện Minh An ngự trị suốt ba năm, danh tiếng thực tốt đẹp, cuối cùng thăng làm Lưỡng Giang tri châu.
Sau đó Hình Tuấn Nhiên trở thành hậu phương của Cơ Dung ở Lưỡng Giang.
Giang Nam dồi dào, nghe đâu người tới nơi này làm quan không ai có thể chống lại mê hoặc không tham.
Cũng bởi vậy tình hình Giang Nam hết sức phức tạp, thế lực khắp nơi đều thâm nhập vào, một quan chức nho nhỏ, chưa biết chừng trên triều đình lại là cháu rể của đại thần nào đó.
Mà năm đó, sở dĩ Cơ Dung cực lực đi tới Giang Nam, là bởi vì Hoàng thái hậu cùng Thạch gia đã sớm ở Giang Nam an bài mấy người cho hắn. Sự kiện đê Phổ Hòa bị vỡ phát sinh quá đột ngột, phụ hoàng hắn lúc đó đối với văn võ bá quan căn bản không quá tin tưởng.
Sau khi Ngự Sử đề xuất hoàng tử xuất hành Giang Nam, phụ hoàng hắn liền đồng ý, hơn nữa hắn ngàn chọn vạn chọn, mới chọn Cơ Dung nhìn qua là vô hại nhất.
Những tham quan mà Cơ Dung tra ra, không có người nào âm thầm ủng hộ hắn, mặc dù lỡ có người như vậy, hắn cũng sẽ lật mặt mà giết người diệt khẩu.
Đời này, Cơ Lạc vốn là có ý định ngăn cản Cơ Dung xuất hành Giang Nam. Chỉ là hắn mới chuẩn bị bộc lộ ý định, không nghĩ tới chính là Hàn Tư Ân ra tay một cái, ngăn cản biến cố Cơ Dung lại đơn giản như vậy.
Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, phụ hoàng hắn sau khi không cân nhắc Cơ Dung, liền đem trọng trách này ném cho hắn.
Nghĩ tới đây, Cơ Lạc nhìn Hàn Tư Ân nói: "Ta và Cao đại nhân cùng đi đi." Hàn Tư Ân nếu đã mở miệng, hắn tự nhiên cũng phải hành động, đào kĩ càng Hình gia một lần, tìm ra bằng cớ cụ thể.
Ít nhất thì sau khi tin tức truyền tới kinh thành, trên triều đình sẽ không bởi vậy mà làm quá ầm ĩ.
Cao Phong cũng tới trước lĩnh mệnh, sau khi Cơ Lạc cùng Cao Phong cầm Thượng phương bảo kiếm mang theo cấm quân rời đi, Hình Tuấn Nhiên còn ở trên đất tức giận chửi mắng.
Hắn là văn nhân, vốn dĩ nói chuyện rất nho nhã lịch sự, thế nhưng vào lúc này không biết do tức giận hay nghẹn khuất, mà chửi người bon mồm vô cùng.
Hàn Tư Ân nhìn bách tính đứng ngoài nha phủ, thần sắc của bọn họ từ tê dại đến kinh hỉ bây giờ liền trở về tê dại, dáng vẻ nhận mệnh, phó mặc sinh tử.
Hàn Tư Ân đứng lên, nói: "Huyện lệnh huyện Minh An tham ô nhận hối lộ, bản Thế tử có hoàng mệnh trên người, tuyệt đối sẽ không dung túng. Hoàng thượng mệnh bản Thế tử làm khâm sai, Tam hoàng tử cùng Quận Vương thế tử đồng hành, chính là để tra ra sâu mọt tham ô, xây dựng lại đê điều, bảo đảm an toàn cho dân chúng mấy chục năm về sau. Bản Thế tử mang theo bạc cùng lương thực hoàng thượng cấp, không phải chỉ để nhìn, cũng không để khoe khoang.
Bản Thế tử cùng Tam hoàng tử, Quận Vương thế tử cũng chắc chắn sẽ không phụ lòng hoàng thượng phó thác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!