Hoàng đế căn bản là đang nổi giận, Hàn Trác đã phản đối một lần, giờ nghe hoàng đế nói vậy, cũng không dám lại làm vẻ từ phụ, tiếp tục ngăn cản không cho Hàn Tư Ân đi Giang Nam.
Hơn nữa, trong lòng hắn cảm thấy cái tai hoạ Hàn Tư Ân này đi Giang Nam, so với việc thường xuyên thấy hắn lượn lờ trước mặt, thường xuyên chọc tức hắn đến đau ruột còn tốt hơn.
Từ khi tính cách Hàn Tư Ân đột nhiên đại biến, lại được hoàng đế coi trọng, Hàn gia bọn họ chưa từng có ngày được sống yên ổn.
Hoàng đế thấy Hàn Trác chỉ cúi đầu không phản đối, lại nhìn về phía văn võ bá quan trong triều, nói: "Các vị ái khanh còn có ý kiến gì khác?"
Hoàng đế hỏi câu này âm thanh hơi lớn, ngữ khí hung dữ, nghe ra không có giống dò hỏi, mà là đang quát lớn thì có.
Hộ bộ Thượng thư không dám ra mặt lần nữa, hắn bị lửa giận của hoàng đế thiêu rụng cả tóc. Lão quỳ trên mặt đất rụt cổ lại, hận không thể co mình lại thành con kiến để hoàng đế đỡ phải nhìn thấy.
Hoàng đế thấy không ai phản bác ý kiến của mình, liền sai Nguyên Bảo tự mình đi gọi Hàn Tư Ân vào đại điện.
Nguyên Bảo đi rồi, trên triều đình tạm thời khôi phục yên tĩnh, chỉ có điều bình tĩnh như này có hơi ngột ngạt.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, vẫn luôn dùng mắt quét tới quét lui mấy người này, ánh mắt kia giống như lưỡi đao sắc bén, tựa hồ muốn róc thịt người trước mặt.
Thạch lão Hầu gia bất động thanh sắc liếc mắt ra hiệu với Ngự Sử râu mép trắng bệch. Ngự Sử tuổi đã lớn, từ trước đến giờ yêu thích đề xuất ý kiến với hoàng đế, có lúc còn có thể không màng nguy hiểm mà phản bác thánh ý của hoàng đế.
Hoàng đế không ưa hắn, thế nhưng bị vướng triều chính lại không thể giết hắn, chỉ phải giữ hắn lại tiếp tục làm gai mắt mình.
Lão Ngự Sử thấy Thạch lão Hầu gia ra hiệu, ho khan vài tiếng.
Sau khi thu hút được sự chú ý của mọi người, lão Ngự Sử nhìn hoàng đế, hiếm khi mềm mỏng nói: "Hoàng thượng, Thế tử Hàn Quốc công phủ thân phận quý trọng, đến Giang Nam ngược lại cũng được. Chỉ là Thế tử của Hàn Quốc công phủ dù sao quanh năm ở nhà, chưa từng làm chuyện triều chính, đối với điều lệ của triều đình không quá am hiểu, làm việc khó tránh khỏi có sơ suất.
Lão thần nghĩ, có nên phái một người có thân phận áp người cùng đi hay không."
"Thân phận áp người?" Ung quận vương hiếm khi phải thượng triều, vừa lên liền đụng tới chuyện đen này, cuống lên: " Thân phận Thế tử của Hàn Quốc công phủ không giống như các Thế tử, có thể áp chế được thân phận hắn đơn giản chính là hoàng tử. Ngươi đây là kiến nghị hoàng thượng phái hoàng tử cùng xuống Giang nam? Tình hình dịch bệnh ở Giang Nam ngươi điếc không nghe thấy sao?
Hoàng tử tọa trấn đương nhiên tốt, nhưng nếu như không cẩn thận lây nhiễm bệnh dịch, vậy tội danh này ai dám gánh?"
Mặc dù những lời của Ung quận vương đều là thật, nhưng những người thanh quý nghe được đều thấy có chút không lọt tai. Bọn họ nghĩ thầm, đi tới Giang Nam ngoại trừ khâm sai, càng nhiều chính là thủ vệ, khâm sai đều cách nạn dịch rất xa, thủ vệ mới là người tiếp xúc nhiều nhất với những người nhiễm dịch. Những thủ vệ kia lẽ nào không sợ bị lây bệnh hay sao?
Ung quận vương cũng không ngốc, hắn biết nói lời này sẽ khiến mấy người không thoải mái, nhưng hắn vẫn phải nói. Hắn không quản nhân sinh, nhưng cực kì hiểu hoàng đế, nếu quả thật có hoàng tử cùng đi xuống Giang nam, với lòng dạ hẹp hòi của hoàng đế, nhất định sẽ muốn con cháu của các nhà quan quý khác đi cùng.
Cơ Việt nhà hắn bất kể là tuổi tác hay địa vị đều phù hợp, Ung quận vương tự cho mình tuy rằng yêu thích sắc đẹp, nhưng vẫn mười phần coi trọng Cơ Việt, hắn tuyệt đối không cho phép Cơ Việt chạy đến cái địa phương quỷ quái kia.
Vạn nhất có mạng đi không có mạng trở về thì phải làm sao, khi đó nói cái gì cũng đã muộn, quận vương phi tìm hắn tính sổ, hắn tìm ai mà khóc?
Ung quận vương nói khiến lão Ngự Sử đang mềm mỏng liền bướng bỉnh lên, hắn ngẩng đầu bật người dậy nhìn Ung quận vương nói: "Quận vương gia nói lời này có chút sai rồi, Giang Nam có bệnh dịch, hoàng thượng phái khâm sai đi tới, đương nhiên cũng sẽ phái thái y đi theo. Giang Nam những năm qua cũng từng phát sinh dịch bệnh, Ung quận vương gia nói vậy, thì ai cũng không nên đi."
Ung quận vương bị ông lão hai mắt vừa sáng vừa lớn này trừng cho có hơi chột dạ, hắn nói: "Chuyện này không giống bình thường, hoàng thượng trên triều đình, hoàng tử chính là quốc căn, vạn nhất có mệnh hệ gì phải làm như thế nào cho phải? Theo ý của ngươi, vậy phái hoàng tử nào đi thì thích hợp? Ngươi nói ra cho mọi người nghe một chút, xem hoàng thượng có đồng ý hay không."
Lão Ngự Sử thấy Ung quận vương chơi xấu, tức đến nỗi râu mép cũng ngẩng lên. Lão Ngự Sử cảm thấy chính mình không thể nói chuyện cùng Ung quận vương vô kiêm sỉ kia, chỉ hô thỉnh hoàng thượng làm chủ.
Hoàng đế cứ ngồi như vậy trên long ỷ, lạnh lùng nhìn bọn họ cãi nhau, mãi cho đến khi bọn họ tự động thôi, trên triều lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Trong lúc bầu không khí trầm mặc, Nguyên Bảo dẫn theo Hàn Tư Ân vào cung, tại cửa điện chờ tuyên, hoàng đế lập tức cho người tuyên vào.
Văn võ bá quan không nhịn nhìn về phía Hàn Tư Ân từ ngoài cửa điện chậm rãi đi vào.
Hàn Tư Ân không giống như bọn họ thân mang quan phục, hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu trắng, thân thể nhìn qua thật đơn bạc.
Tướng mạo... Rất nhiều triều thần không phải lần đầu tiên ở khoảng cách gần quan sát Hàn Tư Ân, trong lòng không khỏi nói thầm, tướng mạo nhìn không khô vàng như hôm sinh thần thái hậu, sắc mặt cũng có điểm hồng hào, mà thời điểm này, lọt vào mắt họ vẫn là hai chữ: Gầy, xấu.
Những người có suy nghĩ xấu xa, ở đáy lòng tối tăm tăm lại nghĩ, cái mặt như vậy, ở kinh thành chắc sẽ khó kiếm được vợ.
Thân phận Thế tử của Hàn Quốc công này, nghe thì cao quý, mà những cô nương của gia đình quyền quý đều được nuông chiều quanh năm ở trong nhà, nhưng nếu ngày kết hôn bị người hất khăn voan, nhìn thấy trượng phu của mình có khuôn mặt như vậy, sợ sẽ ngất đi mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!