Sau lần nói chuyện cùng Hàn Minh Châu, Hàn Tư Ân mỗi ngày đều vùi bên trong viện của mình, lại bắt đầu trở nên lười nhác.
Nhưng tin tức trong Hàn Quốc công phủ hắn đều biết rõ ràng, cũng không phải bởi vì hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của mọi người. Mà chủ yếu là nội viện có Lạc Hà chuyên tìm hiểu tin tức trong phủ, ngoại viện lại có An Thảo chuyên hóng chuyện bát quái.
So với các tiểu tư khác, An Thảo ở trước mặt Hàn Tư Ân gan lớn hơn chút, hắn đời này đã nhận mệnh. Lúc trước Hàn Tư Ân nói ra bí mật sâu thẳm trong lòng hắn, hắn đã quyết định theo Hàn Tư Ân.
Cho nên khi nghe được tin tức gì, đối mặt Hàn Tư Ân lạnh không biểu tình, hắn cũng có thể lầm bầm lầu bầu tựa như gián tiếp nói ra tin tức.
Về phần Lạc Hà, nàng vốn rất sợ sệt Hàn Tư Ân, thế nhưng nàng không muốn mỗi lần đều đem công lao của chính mình dâng cho người khác.
Vừa bắt đầu nàng còn nhịn xuống sợ hãi, tiến hành bẩm báo, lâu dần nàng phát hiện Hàn Tư Ân tuy rằng sẽ không để ý đến tin tức nàng biết được, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà trách tội nàng, điều này làm cho nàng an định hơn rất nhiều, đam mê tìm hiểu tin tức tâm càng thêm tích cực.
Từ miệng Lạc Hà và An Thảo, quốc công phủ gần đây thực khiêm tốn. Người bên ngoài trên mặt không nói gì, sau lưng cũng có chút lời đàm tiếu, âm thầm nhận định Hàn Quốc công phủ tự nhận quy củ chặt chẽ, thật sự lại là phủ đệ không có quy củ.
Về phần Hàn gia, Hàn Tú nhẫn nhịn mất mặt đi gặp lão phu nhân mấy lần, đều bị lão phu nhân dùng lí do không khỏe từ chối.
Hà Ngọc Châu vẫn luôn ở viện của lão phu nhân dưỡng thương, mỗi lần Hàn Tú đi vào, nàng đều trong trạng thái vừa mới uống thuốc, đang ngủ.
Hà Phàm cũng rất ít đi thỉnh an Hàn Tú, trên đầu trên mông hắn đều bị thương, cũng không biết có phải bị dọa sợ hay không, đêm đó hắn sốt cao. Sau khi mời đại phu đến đây xem thì giờ cũng đã ổn, chỉ là thường ngày bị nhức đầu.
Hàn Tú cảm thấy nhi tử nhi nữ đang có khúc mắc với nàng, cố ý giả bộ bệnh không muốn gặp nàng, vì thế còn ở trong phòng khóc rống vài lần, cảm thấy tử nữ thay đổi.
Sau khi tin tức Hàn Tú mỗi ngày khóc lớn truyền đi khắp phủ, Hà Ngọc Châu không xuất hiện, Hà Phàm lại xuất hiện, chỉ là mới vừa khuyên lơn Hàn Tú hai câu, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, đau đầu té xỉu, lão phu nhân biết chuyện liền mạnh mẽ mắng Hàn Tú một trận, bắt nàng ở trong phòng, không có chuyện gì đừng có mà đi ra ngoài.
Hàn Tú thấy Hà Phàm thật sự bị bệnh, ngược lại cũng không giở trò nữa, ngoan ngoãn ở trong viện của mình.
Các tiểu bối khác của Hàn gia, mấy ngày nay đều núp ở trong phòng không ra khỏi cửa.
Chi thứ hai Trương thị nhìn thấy dấu tay trên mặt Hàn Thanh Tuyết, còn có Hàn Duyệt Trung nằm ở trên giường, trong phòng liền nổi điên, mắng Hàn Tú, mắng Hàn Tư Ân.
Hàn Thù vốn còn muốn bênh Hàn Tú, mà vừa nghe Trương thị nói mặt Hàn Thanh Tuyết sợ là sẽ bị hủy, Nhàn phi muốn trách tội. Hàn Thù vừa nghĩ tới thân phận bố vợ tương lai của hoàng tử không còn, nhìn đâu cũng thấy Hàn Tú không vừa mắt, cũng cảm thấy đây là do lão phu nhân bất công gây nên.
Đại nha đầu Bạch Chỉ trong lúc chải tóc cho Hàn Thanh Tuyết, không cẩn thận giựt đứt vài cọng tóc của nàng, bị Hàn Thanh Tuyết đánh mấy bạt tai, phạt quỳ ở ngoài cửa nửa canh giờ.
Tam phòng Hàn Thanh Vân cùng Hàn Duyệt Thanh thuở nhỏ ở Giang Nam, từ trước đến giờ là được người nâng trong lòng bàn tay, từ lúc trở lại kinh thành cảm thấy khắp nơi không hài lòng. Hàn Thanh Vân ở trong viện của mình khóc nháo một hồi, trong lời nói cực kỳ bất mãn với Hàn Tú.
Văn thị lần này ngược lại không ngăn cản, cũng không đi bồi tội với lão phu nhân.
Hàn Duyệt Thanh cũng ăn vài cái tát, hai cái roi, ngược lại cảm thấy mọi việc nên tính lên đầu Hàn Tư Ân. Hắn đối với Hàn Tư Ân, một chút hảo cảm cũng không có, nếu như không phải Hàn Tư Ân đi cáo trạng, sao lại xảy ra chuyện này?
Hàn Duyệt Thanh đem hết thảy tội trạng đổ lên Hàn Tư Ân, lại càng thêm chán ghét hắn, đến đệ đệ cùng cha khác mẹ của Hàn Tư Ân Hàn Duyệt Văn, hắn cũng cảm thấy ghét lây.
Văn thị biết được suy nghĩ của Hàn Duyệt Thanh, cực kỳ nghiêm túc phê bình một trận, ngữ khí nghiêm khắc nói: "Ta biết ngươi từ trước đến giờ quan hệ cùng nhị phòng luôn tốt, cảm thấy đại tỷ ngươi là hoàng tử phi tương lai, muốn nương nhờ. Thế nhưng ta hiện tại nói cho ngươi, chuyện này ngươi thiếu tính toán. Tước vị quốc công phủ là của đại bá ngươi, tương lai là muốn truyền cho con trai ruột của đại bá phụ, cho dù Hàn Tư Ân chết rồi còn có Duyệt Văn.
Nhị bá phụ ngươi những năm này bị nương nương trong cung làm cho tâm cũng cao lên, cảm thấy có năng lực tranh đoạt, đừng trách ta nói lời không êm, thủ đoạn của nhị bá phụ ngươi so với đại bá của ngươi kém xa lơ xa lắc. Mà lại nói, vô luận hai người bọn họ ai kế thừa quốc công phủ, đều không tới phiên ngươi ở phía sau quơ tay múa chân. Hàn Tư Ân chính là người điên, hắn hiện tại được hoàng thượng sủng ái, nếu như có ngày ngươi chọc điên hắn, bị hắn nắm được nhược điểm, cũng không có người cứu được ngươi."
Văn thị không phải người không hiểu biết, ngược lại nàng tương đối thông minh, có thể nắm được tâm lão phu nhân, cũng có thể làm cho trượng phu thương yêu mình. Bằng không nàng cũng sẽ không đi theo trượng phu quanh năm ở Giang Nam. Có người nói nàng ngốc, không ở lại trong kinh hưởng phúc. Nhưng nàng thấy rõ, trong kinh phú quý nhiều, cũng không sánh được việc thư thái làm đương mẫu.
Nàng cũng biết tam phòng bọn họ sớm muộn gì cũng chuyển ra ngoài quốc công phủ, trước đây nàng nhìn không lọt con ma ốm Hàn Tư Ân, cũng có ý muốn để Hàn Thanh Vân trông ngóng Hàn Thanh Tuyết, cho nên bảo Hàn Duyệt Thanh cùng Hàn Duyệt Trung lui tới thân thiết một chút cũng không sao. Chỉ là, trước đây dù ai nhìn thấy Hàn Tư Ân cũng biết hắn sống không lâu, cho nên bạc đãi chút, không nhìn chút, cũng chả sao cả, bởi vì người chết không biết tính toán.
Nhưng bây giờ nàng thấy rõ, Hàn Tư Ân có hoàng ân trên người, không nói đến thân phận không đồng đều, đối nhân xử thế còn như thằng điên, đối với bất kỳ người nào, một chút tình người cũng không lưu lại. Ngay cả phụ thân hắn Hàn Trác cũng không dám dễ dàng tìm hắn gây sự.
Văn thị đương nhiên phải tìm cho đứa con út của mình đường lui. Xem xét thời cuộc, thái độ bình thường. Ngược lại chờ lão phu nhân qua đời, tam phòng muốn chuyển ra ngoài quốc công phủ.
Về phần chi thứ hai kia có chút ít dự định, có Hàn Tư Ân ở đây, xem ra là không có hi vọng gì.
Hàn Duyệt Thanh đùng một phát bị Văn thị trách cứ, cả người vừa tức vừa khó chịu, rất không thoải mái. Hắn không phải công tử bột, biết mẫu thân nói có lý, cũng rất rõ ràng Hàn Duyệt Trung đối với hắn cũng không phải mười phần thật ý. Nhưng nghĩ đến Hàn Tư Ân không để ai vào mắt, nhìn bọn họ như thể nhìn giun dế trên mặt đất, ánh mắt cao cao tại thượng, hắn vẫn không nuốt trôi, không nhịn được mà cảm thấy chán ghét.
Chuyện này không có cách nào thay đổi được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!