Hà Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười của Hàn Tư Ân, thật sự chỉ muốn khóc. Mới vừa nãy Hàn Tư Ân ngồi xổm ở bên bờ, cũng là cười híp mắt như thế này nhìn hắn ở trong nước vùng vẫy. Hắn không dám nghĩ, nếu như không có người chạy tới, Hàn Tư Ân có phải sẽ cứ như vậy nhìn hắn chết đuối hay không.
"Biểu đệ tại sao không nói chuyện? Biểu đệ nhìn qua thật đáng thương, trên đầu làm sao thương tổn nặng như vậy, vạn nhất vết thương sâu hơn một điểm, sợ là mất mạng rồi. Biểu đệ vẫn nên nhanh chóng nói cho tiểu cô, đến cùng là ai làm ngươi bị thương, ngươi vì sao lại rơi xuống nước. Bằng không, tiểu cô vu khống muốn chuyện gì cũng đẩy lên đầu ta, ta không nhận đâu đó."
Hàn Tư Ân nhìn sợ hãi trong mắt Hà Phàm, một mặt thuần khiết vô tội tiếp tục nói chuyện.
Hà Phàm nghe Hàn Tư Ân nói mới nhớ tới trên đầu mình còn có vết thương, hắn qua mức sợ hãi, cũng không cảm thấy đau.
Nghĩ đến dáng vẻ Hàn Tư Ân bình tĩnh cầm cục đá đập vào đầu hắn, bên tai nghe lời uy hiếp trắng trợn kia, Hà Phàm rốt cục sợ hãi khóc lên. Hiện tại đừng nói Hàn Minh Châu không muốn gả cho hắn, coi như nàng là cửu thiên tiên nữ hạ phàm, có người ca ca như thế, hắn cũng không dám cưới.
Hà Phàm khóc lóc cầm lấy tay Hàn Tú nói: "Nương, vết thương là tự ta không cẩn thận đụng phải, là tự ta không cẩn thận rơi xuống nước, chúng ta mau trở về đi thôi."
Hàn Tú nhìn nhi tử khóc òa, vạn phần đau lòng. Lúc này, lão phu nhân nghe tin cũng từ Ngô Đồng Uyển chạy tới.
Lão phu nhân nhìn Hà Phàm còn đang chảy máu, suýt chút hôn mê bất tỉnh, nhưng dù sao bà cũng đã lớn tuổi, so với Hàn Tú trầm ổn hơn nhiều.
Lão phu nhân sai tiểu tư cùng nha hoàn đem Hà Phàm đưa trở về, sau đó ánh mắt của nàng âm trầm quét mắt mọi người chung quanh nói: "Ai tổn thương ngoại tôn của lão bà tử ta, lão bà tử ta liền liều mạng với người đó. Dưới chân thiên tử, ta cũng không tin không có vương pháp."
Lời này nói với ai, người ở đây đều rõ ràng. Hàn Trác cau mày trừng Hàn Tư Ân, vừa định răn dạy Hàn Tư Ân, muốn đem nước bẩn hất lên đầu hắn.
Hàn Tư Ân bình tĩnh gật đầu, một mặt ta không biết chuyện gì tán thành nói: "Tổ mẫu nói lời này thật có lý, vương tử phạm pháp tội như thứ dân đấy. Chỉ là đáng tiếc quá, biểu đệ mới vừa nói xong, là tự đụng bị thương, tổ mẫu cũng không thể nhờ hoàng thượng làm chủ cho biểu đệ rồi, đem tảng đá, hồ nước của quý phủ hồ phán tử hình à?"
Lão phu nhân nghe lời này, sắc mặt tái xanh, còn chưa mở lời, Hàn Tú đã không nhịn được, nàng bỗng nhiên cầm lấy cục đá dính máu của Hà Phàm, nghiến răng nghiến lợi mạnh mẽ ném về phía đầu Hàn Tư Ân.
Bộ dạng hung ác kia, vừa nhìn đã biết là muốn giết Hàn Tư Ân.
May là ở thời điểm nàng ta có ý định này, Hàn Tư Ân liền trước một bước tránh ra. Hàn Tư Ân nhìn hòn đá kia rơi xuống chỗ mình vừa đứng, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống. Hắn nhấc mắt, thẳng tắp nhìn về phía Hàn Tú, nhẹ giọng nói: "Tiểu cô đây là dự định mưu hại Thế tử hoàng thượng ngự phong đấy à?"
Mọi người nghe Hàn Tư Ân nói, sửng sốt một chút, tình cảnh nhất thời yên tĩnh, Hà Phàm đang được người đỡ về phòng nhìn thấy tình huống này, cả người run lên trực tiếp té xuống đất.
Hàn Tú sững sờ nhìn Hàn Tư Ân, trong ánh mắt có chút sợ hãi, sau đó nàng cắn răng, trong mắt lộ ra một tia thâm độc.
Tay lão phu nhân có chút run rẩy, Liễu thị bên cạnh liền đỡ lão phu nhân, chỉ là không chờ nàng mở miệng, chỉ thấy Hàn Tú đột nhiên lảo đảo một cái, thẳng tắp lùi lại mấy bước, rơi vào trong hồ.
Thời điểm Hàn Tú kêu gào cứu mạng, Bạch Thư che mặt nhảy ra ngoài. Hắn không quan tâm mọi người đang kinh ngạc, nhấc cổ áo Hàn Tư Ân nhảy ra khỏi Hàn phủ.
Hàn Trác nhìn thấy tình huống như thế, lập tức kịp phản ứng, hắn cơ hồ có chút khủng hoảng nói: "Có người bắt Thế tử, đem người ngăn lại, bất luận sống chết."
Bất quá, Hàn Trác nói chậm rồi, Bạch Thư mang theo Hàn Tư Ân nhảy nhảy vài cái, trong nháy mắt biến mất ngay trước mắt mọi người.
Ra khỏi Hàn phủ, Bạch Thư nhấc Hàn Tư Ân, đạp lên đầu tường nhà người khác, chạy đến phủ tướng quân, Hàn Tư Ân bị gió thổi lành lạnh tỉnh cả người, vội bảo Bạch Thư thả mình xuống.
Bạch Thư đứng lại, thả Hàn Tư Ân xuống, cởi mặt nạ ra, có chút lo lắng nói: "Ta không nghĩ tới cái con mụ điên kia muốn giết huynh, ra tay chậm mất, làm sao bây giờ?"
Hàn Tư Ân trầm mặc đứng ở nơi đó, ánh mắt quỷ dị nhìn Bạch Thư. Tuy rằng hắn không quan tâm sống chết, thế nhưng lần đầu tiên bị người ta xách như con gà, cảm giác quái lạ vô cùng.
Bạch Thư thấy Hàn Tư Ân vẫn nhìn y, còn tưởng rằng hắn bị dọa, có chút ngốc nghếch an ủi: "Huynh yên tâm, có ta ở đây, bọn họ không dám giết huynh đâu."
Hàn Tư Ân thu hồi kì quái trong lòng, nói: "Bọn họ sẽ không dám." Lão phu nhân, Hàn Trác cùng Hàn Thù và toàn bộ người của Hàn gia, trước đây mình không được hoàng đế để mắt, bọn họ động thủ, ai cũng sẽ không chú ý. Nhưng bây giờ, cho dù bọn họ chán ghét hắn như thế nào, muốn động thủ ra sao, cũng không dám ở bên trong phủ của mình động thủ.
Bởi vì bọn họ động thủ với mình, sợ là ngày mai hoàng đế liền đào ba thước đất quốc công phủ, cũng sẽ điều tra rõ chân tướng của sự tình, nhân cơ hội tước luôn cấp bậc Hàn Quốc công phủ. Nếu như Hàn gia thật sự không còn, Hàn Vân cùng Cơ Hoài ở trong cung chẳng khác nào cạn đường sống.
Từ xưa tới nay, đánh kẻ sa cơ luôn có vô vàn cách.
Hàn Trác ở trên triều đình luồn cúi nhiều năm như vậy, vẫn luôn duy trì danh tiếng nặng tình với vợ trước, cũng là bởi vì hắn hiểu hoàng đế. Hắn còn đang đợi sau khi Cơ Hoài trở thành đế vương, Hàn gia ngập trời phú quý đây này, làm sao có khả năng để Hàn gia rơi vào đám đất lún này được.
Chỉ là Bạch Thư vừa xuất hiện như vậy, còn mang hắn đi, sự tình liền trở nên trở nên phức tạp rồi.
Dù sao đây cũng là bị người ngoài nhìn thấy Hàn Tú muốn mưu sát mình, tội danh này Hàn Tú trốn không thoát, đương nhiên, Hàn Tư Ân buông thả cho Hàn Tú tự tung tự tác nhiều ngày như vậy, hiện tại dĩ nhiên không có ý định buông tha nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!