Chuyện hỏi cung Lý Trung, sau khi Hàn Tư Ân không tham dự cũng không tận lực đi hỏi thăm.
Nhưng hắn không hỏi thăm không có nghĩa là hắn không biết tin tức, khi Hàn Trác rốt cục không nhịn được lửa giận trong lòng đến Phương Lan viện tìm hắn, tất cả chuyện trên triều đình Hàn Tư Ân đều rõ ràng.
Lý Trung sau đó viết cho hoàng đế một phong thư thanh tình tịnh mậu (tình cảm dạt dào), rõ ràng thành khẩn nói lên tội ác của chính mình, kết luận tội của chính mình không thể tha thứ, sau đó hi vọng hoàng đế cho hắn lưu lại toàn thây gì gì đó.
Đến cuối cùng, Lý Trung viết xuống người liên hệ với mình là Ngũ hoàng tử Cơ Hoài. Đồng thời kiên quyết nói rằng, mình và Cơ Hoài chỉ là lui tới xã giao bình thường, tuyệt đối không có ý tứ khác.
Sở dĩ ban đầu nói là tam hoàng tử, là vì tức Hàn Tư Ân là kẻ cầm đầu hại nhà cả nhà hắn thê thảm, hiện tại nước đã đến chân, trước khi chết, chính hắn trong lòng còn thấy thẹn với tín nhiệm ngày xưa của hoàng đế, nhanh chóng tỉnh ngộ, nói ra tất cả mọi chuyện.
Sau đó Lý Trung ở trong tù cắn lưỡi tự sát mà chết. Lý Trung chết rồi, Thạch gia rốt cục mở miệng hướng hoàng đế xin tha, Thạch gia lão gia tử trên điện khóc lóc khiến người cảm động, nói Lý Trung dù có ngàn sai vạn sai, nhưng quận chúa không biết chuyện thế này thế kia vân vân.
Hoàng đế cuối cùng cũng không mở kim khẩu bắt Thạch Nhụy hòa ly với Lý Ngọc, cho Thạch Nhụy đồng thời cùng người nhà họ Lý đi lưu đày. Nghe đâu Thạch lão gia tử nghe phán định liền té xỉu tại chỗ, hậu cung thái hậu tìm hoàng đế nhiều lần, hoàng đế dùng bệnh tránh không gặp.
So với lúc này, bầu không khí trên triều thật sự ngột ngạt vô cùng.
Lý Trung sắp chết cũng muốn cắn chặt chuyện này liên quan đến Tam hoàng tử Ngũ hoàng tử, hoàng đế kia chắc chắn sẽ không tin tưởng, nhưng hắn đột nhiên dâng tay như vậy, hoàng đế tuy tin tưởng Cơ Hoài, nhưng trong lòng thỉnh thoảng vẫn có chút không thoải mái. Đây chính là bệnh đa nghi của vương giả lâu ngày thượng vị.
Nghi tâm sinh ám quỷ chính là lời này.
Hiện tại Cơ Hoài đang thành thật thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, mẫu thân hắn Hàn Vân ở hậu cung càng không dám tự tung tự tác, nhà ông bà ngoại hắn, cũng chính là Hàn gia ở trong triều cũng tận lực không khiến người ta chú ý tới.
Mà mặc dù là như vậy, hoàng đế thỉnh thoảng nhìn Hàn Trác vẫn thấy chướng mắt, soi mói được mấy lần sai sót. Nhưng so với Hàn Trác danh tiếng ổn định, hoàng đế đối với Hàn Thù sẽ không khách khí như thế, lần trước trực tiếp răn dạy hắn làm quan không ra gì, thành tích cũng không có, khiến Hàn Thù mấy ngày nay ở trên triều không ngóc đầu lên nổi.
Hàn Trác tìm tới Hàn Tư Ân vốn muốn chất vấn hắn một ít chuyện, nhưng nhìn Hàn Tư Ân châm biếm đầy mặt, những chuyện hắn muốn chất vấn đều chặn trong cổ họng.
Cuối cùng Hàn Trác khô cằn nói câu: " Lễ cập kê của Minh Châu, mẫu thân ngươi vẫn đang lo liệu, vốn là việc nhà, làm sao lại đến tai hoàng thượng?" Hoàng đế mấy ngày nay còn vì chuyện này, nói móc hắn một phen, nói hắn nên xử lý sự việc công bằng, trị gia giống như trị quốc, quan trọng như nhau vân vân.
"Lễ cập kê của nữ nhi trong nhà là một buổi thịnh yến, ta thấy trong nhà không có người để ý, mới đến chỗ hoàng thượng thuận miệng nói vài câu, không nghĩ tới hoàng thượng lại thật sự để tâm." Hàn Tư Ân cười nói.
Nhìn dáng vẻ hắn không chút kiêng kị, lửa giận trong lòng Hàn Trác rốt cục không nhịn được, hắn đứng lên nói: "Ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Phá hủy Hàn gia đối với ngươi có ích lợi gì?"
Hàn Tư Ân kinh ngạc nhìn Hàn Trác, tựa hồ không hiểu hắn tại sao lại tức giận như vậy, sau đó hắn nói: "Ta làm sao lại phá huỷ Hàn gia?". Hàn Trác bị ánh mắt Hàn Tư Ân nhìn đến có chút chật vật, mấy ngày nay hoàng đế đối xử với Cơ Hoài tuy vẫn như ngày trước, nhưng hắn biết, trong lòng hoàng thượng vẫn có khúc mắc.
Hàn Trác không nhịn được mà nghĩ đến chuyện âm mưu, luôn cảm thấy Hàn Tư Ân cùng Tam hoàng tử Cơ Lạc liên thủ. Hàn Tư Ân đang cố ý ở trước mắt hoàng đế đào thải Ngũ hoàng tử, muốn lót đường cho Tam hoàng tử.
Hàn Trác vốn là người ổn thỏa, thế nhưng vừa nghĩ tới Hàn Tư Ân không sợ trời không sợ đất, quy củ uy hiếp cái gì cũng không thèm để ý, thỉnh thoảng lại ở trước mặt hoàng đế nói bậy nói bạ, luôn cảm thấy sự tình đang không ngừng thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Điều này làm cho tâm lý ổn định của hắn, không khỏi hoảng loạn.
Hàn Tư Ân nghe thấy suy nghĩ của người này, cảm thấy người nọ thật có chứng hoang tưởng. Đương nhiên, nếu như hắn không có đọc tâm thuật, e rằng đã sớm chết nhiều lần rồi. Nhưng ai bảo hắn lại có phần năng lực này đây, luôn luôn không ngừng đánh vỡ những ràng buộc của người này đối với hắn, đánh vỡ đáy lòng bình tĩnh của những người này.
Hàn Trác cuối cùng bình tĩnh liếc mắt nhìn Hàn Tư Ân, phất tay áo rời đi, Hàn Tư Ân ở phía sau hắn khẽ cười một tiếng, thái độ đối với hắn một chút cũng không để trong lòng.
Sau khi sự tình Lý Trung đi qua, Hàn Tư Ân tại Hàn gia vẫn luôn nhàn tản, mỗi ngày ngoại trừ ngủ chính là tắm nắng, tháng ngày trải qua vạn phần thư thái, hoàng đế không triệu kiến, hắn là sẽ không vào cung tìm độ tồn tại. Trong thời gian này Bạch Thư còn xuất hiện một lần, oán giận Tam hoàng tử có tật xấu, thời điểm thấy ca ca của mình, ngây ngốc không nói, còn đột nhiên khóc, khiến Bạch Văn Hãn lúng túng tới nỗi tóc gáy đều dựng lên.
Sau khi trở lại phủ tướng quân, Bạch Văn Hãn còn nhai đi nhai lại, nhắc hắn sau này cùng Tam hoàng tử tiếp xúc ít thôi. Hàn Tư Ân nghe Bạch Thư tự thuật, nghĩ đến hình ảnh lúc đó, kéo kéo khóe miệng.
Hàn gia trong thời gian này biểu hiện khá khiêm tốn, điệu thấp có chút ngột ngạt.
Đặc biệt là Hàn Trác, sau lần tự tìm Hàn Tư Ân mất mặt cũng chưa từng xuất hiện trước mặt Hàn Tư Ân.
Còn có chi thứ hai, tuổi tác của Hàn Thanh Tuyết còn lớn hơn Cơ Lạc, hiện ở trong cung Nhàn phi ngậm miệng không nhắc đến việc hôn sự của hai nhà, Hàn Thanh Tuyết cũng chỉ có thể chịu đựng quyết tâm chờ đợi, mà loại chờ đợi này quả thực có chút bàng hoàng bất lực, đặc biệt là thời điểm lễ cập kê của Hàn Minh Châu sắp đến. Quý phủ bận rộn, lại vô thanh vô tức nhắc nhở Hàn Thanh Tuyết, tuổi của nàng đã không nhỏ.
Nếu như hôn sự cùng Cơ Hoài không có định luận, nàng trong mắt người khác sẽ trở thành gái lỡ thì không ai thèm lấy, điều này bảo nàng làm sao không nóng lòng?
Chỉ là càng ngột ngạt, sự tình đằng sau càng cường liệt bạo phát.
Ngày này, Hàn Tư Ân ở trong phủ đi lại chung quanh, đụng phải Hà Phàm, Hà Phàm nhìn thấy hắn, xem bộ dáng là mười phần muốn nói chuyện cùng hắn, nhưng cũng là một bộ không dám, có chút buồn cười.
Hàn Tư Ân liếc xéo Hà Phàm một cái, rời đi, Hà Phàm bị cái nhìn kia của hắn nhìn đến sắc mặt bạo hồng, cảm thấy mình bị sỉ nhục một trận. Đối với dự định trong lòng của Hàn Tú cùng Hà Phàm, Hàn Tư Ân đã rõ ràng, hơn nữa cảm thấy có chút buồn nôn. Người như Hà Phàm, Hàn Tư Ân liếc nhìn cũng cảm thấy ô uế đôi mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!