Chương 27: (Vô Đề)

Việc Đổng ma ma chết đi khiến bầu không khí trong Phương Lan viện có chút ngột ngạt, Bích Hoa, Vân Chi cùng Lạc Hà ba người còn tốt, Trầm Hương được điều từ chỗ lão phu nhân qua đây lại được một trận sợ sệt, triệt để an tâm quét sân, nàng là thật sự sợ mình sẽ chung kết cục với Đổng ma ma.

Bích Hoa cảm thấy, Trầm Hương thông minh hơn Đào Yêu nhiều, Đào Yêu từ Phương Lan viện ra ngoài, hiện tại vạn phần cũng không bằng lúc trước.

Bích Hoa lần trước ở xa xa thấy được Đào Yêu, nàng bây giờ trong viện của lão phu nhân chỉ là nha đầu hạ đẳng nhóm lửa. Lão phu nhân không ưa Hàn Tư Ân, Đào Yêu ở trước mặt bà càng làm bà vô tình nhớ tới Hàn Tư Ân, khiến trong lòng lão phu nhân không thoải mái.

Sau đó, thấy Đào Yêu làm gì cũng cảm thấy sai, trong lòng dần dần chán ghét nàng, cảm thấy Đào Yêu cũng chỉ là một nha đầu ruồng bỏ chủ nhân, có thể phản bội Hàn Tư Ân, cũng có thể phản bội chính mình.

Nếu không phải Đào Yêu là gia sinh tử trong phủ, có quan hệ với người kinh doanh nhiều năm tại công phủ, Đào Yêu sợ là cũng không còn nữa.

Hiện tại, Đào Yêu cực kỳ xinh đẹp đã tiều tụy rất nhiều, cũng không mặc y phục đẹp đẽ, thể hiện phong lưu tư thái như ngày xưa nữa.

Nghĩ hai mắt Đào Yêu không an phận, Bích Hoa lắc lắc đầu, đem suy nghĩ trách trời thương người trong lòng mình kia đều lắc ra ngoài.

Chuyện quan trọng nhất của nàng hiện tại là nên sắp xếp hậu sự của Đổng ma ma như thế nào. Đổng ma ma tuy rằng không phải hạ nhân Hàn gia, thế nhưng chết ở quốc công phủ, còn là nhũ mẫu của Thế tử. Khi còn sống làm ác, chết rồi nếu như Thế tử tùy tiện đắp chiếu bà ta, ném tới bãi tha ma, nếu bị truyền ra ngoài đối với thanh danh của Thế tử cũng không tiện.

Người ta lúc nào cũng luôn lấy người chết làm lớn.

Nghĩ tới đây, Bích Hoa có chút ý nghĩ, Thế tử làm cho nàng xử lý chuyện này, nàng cứ dựa theo suy nghĩ chính mình xử lý là được.

Hàn Tư Ân cũng không có ngăn cản Bích Hoa làm nàng chuyện muốn làm. Hắn ở bên trong phòng mình nằm trên giường, trong tay thưởng thức khối ngọc bội hình rồng hoàng đế cho, đáy lòng bình tĩnh cực kỳ.

Bởi Hàn Tư Ân kín tiếng, cho nên Hàn Quốc công phủ không ai biết hắn lĩnh hoàng mệnh.

Mọi người trước mắt vẫn duy trì ôn hòa mặt ngoài, nước giếng không phạm nước sông ở chung.

Cũng bởi vậy, hôm sau sau khi Hàn Trác cùng Hàn Thù vào triều, Nguyên Bảo mang theo năm mươi cấm vệ quân gõ đại môn quốc công phủ, phòng gác cửa sợ hết hồn, còn tưởng rằng Nguyên Bảo tới xét nhà.

Phòng gác cổng run chân chạy đi bẩm báo việc này với Liễu thị, kinh động lão phu nhân đang an dưỡng.

Lão phu nhân vừa nghe Nguyên Bảo mang cấm vệ quân đến, sức lực liền nổi lên, bước đi cũng không cần người khác nâng.

Nàng và Hàn gia tam phòng, vội vã đi đến tiền viện.

Thái độ Nguyên Bảo đối với lão phu nhân phi thường khách khí, điều này làm cho lão phu nhân có chút nhẹ nhõm, xem ra có vẻ nhà mình không phạm phải chuyện gì.

Sau khi lão phu nhân yên tâm, liền ngồi xuống, bà một bên kêu người dâng trà cho Nguyên Bảo, một bên mở miệng dò hỏi: "Nguyên công công hôm nay tới đây là?"

Nguyên Bảo nhìn lão phu nhân cười khanh khách nói: "Lão nô là phụng mệnh vạn tuế gia, tới đón Thế tử."

Lão phu nhân nghe lời này, trong lòng nặng xuống, không quản Hàn Tư Ân ở Hàn gia hung hăng cỡ nào, nhưng hắn bây giờ vẫn còn là Thế tử Hàn Quốc công, chuyện hắn làm vẫn sẽ liên lụy đến Hàn gia.

Vì vậy lão phu nhân liền trầm mặt hỏi một câu: "Nhưng đích tôn nhà ta không thích tranh giành, không biết đã chọc hoàng thượng mất hứng chuyện gì?"

Nguyên Bảo vội nói: "Này thật không có, vạn tuế gia rất coi trọng Thế tử. Lão nô cùng những cấm quân tướng sĩ này, ngày hôm nay đều là đến đây hiệp trợ Thế tử."

Lão phu nhân nghe được trong lòng cả kinh, nhưng không chờ bà ta hỏi nhiều, Hàn Tư Ân từ đằng xa đã đi tới.

Hôm nay Hàn Tư Ân mặc một thân y phục xanh ngọc, không giống như là đi tra án, mà tựa như công tử đến vùng ngoại ô du ngoạn.

Y phục trước đây của Hàn Tư Ân đều có chút rộng, hiện tại qua tay Lạc Hà cải biến lại rất vừa vặn. Chỉ là mặc lên người, thân thể hắn càng thêm gầy gò yếu ớt thôi.

Hàn Tư Ân đi tới bên cạnh Nguyên Bảo, trên mặt lão phu nhân có chút cứng ngắc, nói: "Ngươi được hoàng thượng coi trọng, lĩnh hoàng mệnh, tại sao không thông báo phụ thân ngươi? Cũng khiến cho hắn cao hứng một chút." Lời này như là thuận miệng một câu oán giận, tiểu bối đắc thế, mà lại không báo cho trưởng bối trong nhà.

Hàn Tư Ân nhìn lão phu nhân, hắn cố ý vặn ý lão phu nhân, đem hàm ý trong lời này như là cố ý muốn biết nhiệm vụ hoàng đế giao cho hắn, chỉ thấy Hàn Tư Ân một mặt khổ sở nói: "Tổ mẫu, hoàng mệnh này chính là mật lệnh, chưa được hoàng thượng cho phép, ta nào có thể báo cho người khác?"

Lão phu nhân mấy ngày nay đại khái là bị Hàn Tư Ân chọc tức có chút váng đầu, cho nên mới thấy cơ hội đã hướng Hàn Tư Ân giội nước bẩn, không quá chú ý lỗ thủng trong lời nói của mình.

Giờ khắc này nghe Hàn Tư Ân trả lời, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Nguyên Bảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!