Thời điểm Hàn Tư Ân đối với Hàn Vân, với đương triều Nhàn phi nói ra hai chữ đần độn, thần sắc trấn định, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi, thực bình tĩnh. Mà người Hàn gia bên cạnh hắn, kể cả Hàn Minh Châu đều nghĩ chính mình xuất hiện ảo giác, ánh mắt khiếp sợ tập trung trên người Hàn Tư Ân.
Thần sắc Hàn Vân có chút mờ mịt, nàng nháy mắt một cái, như thể nghe không hiểu Hàn Tư Ân nói hai chữ kia rốt cuộc là ý gì, nàng mang theo mấy phần không xác định hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
"Đần độn." Đối mặt với dò hỏi của Hàn Vân, Hàn Tư Ân không chút khách khí lần nữa lặp lại hai chữ kia. Lần này Hàn Vân biết mình không nghe nhầm. Nàng giận dữ cười, từng chữ từng câu nói: "Người đâu, Thế tử Hàn Quốc công phủ đối với thái hậu bất kính, đối với bản cung ăn nói lỗ mãng, đánh hắn quỷ trước Trường Tín cung cho bổn cung."
Lời của nàng mới vừa nói ra khỏi miệng, Hàn Tư Ân treo mắt liếc xéo một cái, cười rộ lên. Hắn rất hứng thú nhìn thủ vệ đang chần chừ không dám hành động của Trường Tín cung, còn có cung nữ cùng thái giám bên người Hàn Vân.
Trong này có mấy người là người của hoàng thượng, mấy người thật tâm nghe Hàn Vân dặn dò, Hàn Vân e rằng cũng không biết.
Hàn Tư Ân trong lúc thủ vệ do dự, lười nhác mở miệng nói: "Nương nương đại khái quên mất, bản Thế tử tuy rằng thanh danh không hiển, nhưng cũng là Thế tử hoàng thượng thân phong, mặc dù không có chức quan trong triều đình, nhưng có cấp bậc, càng là triều đình nhất phẩm công khanh tương lai, không phải loại chó mèo gì cũng dám ra tay với bản Thế tử. Nương nương là phi tử cao quý của hoàng thượng, là người của hậu cung, hẳn là nghĩ mình là chủ nhân của hậu cung, muốn một tay che trời, bằng không dũng khí từ đâu tới muốn đánh chết một Thế tử có phẩm cấp?"
Hàn Vân vì những lời hồ ngôn loạn ngữ, lại mang theo mấy phần uy hiếp này mà tức đến biến sắc.
Mất kiên nhẫn trong lòng Hàn Tư Ân như được đè nén xuống, biểu hiện trên mặt dễ nhìn chút, thậm chí còn mang theo mấy phần cao hứng tiếp tục nói: "Còn nữa, bản Thế tử quanh năm bị người tâm địa ác độc bỏ thuốc nằm bệnh trên giường, tính khí không tốt, hiện tại hoàn toàn tỉnh ngộ, liền yêu thích làm những việc cá chết lưới rách, đồng quy vu tận. Nương nương nhất định phải ép người động thủ, khiến ta mang tội danh đại bất kính, tính ta thẳng thắn, không chịu được oan ức, không cẩn thận liền chết ở Trường Tín cung. Lại nói, thân thể bản Thế tử là hoàng đế cho Chu thái y đến chữa trị, sở dĩ tiến cung cũng là ý của hoàng đế, đến lúc đó hoàng đế tìm người không được, nương nương ngươi còn phải suy nghĩ thật kỹ một lời giải thích, làm sao cùng hoàng đế giải thích một chút, ta lần đầu vào cung sao lại chết ở cửa cung của ngươi. Hoặc là ta trước khi chết, hô to một tiếng, Hàn Quốc công phủ đời đời trung lương, thà chết cũng sẽ không ủng hộ Ngũ hoàng tử lên ngôi, có lẽ nương nương lại càng thích. Nhưng mà, ta chết rồi nương nương cũng không cần sợ hãi, nương nương những năm này thấy người chết cũng nhiều lắm rồi. Cả viện mùi máu tanh nồng như vậy, có vẻ chôn không ít xương cốt, thêm ta cũng chẳng sao cả."
Hàn Vân gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Tư Ân sắc mặt bình tĩnh, hồ ngôn loạn ngữ, trong tròng mắt tụ hai đốm lửa, giống như muốn đốt chết người trước mắt bộ dạng thì lười biếng, nhưng lại không chút khách khí uy hiếp nàng.
Hàn Vân trong lòng rõ ràng, đây là Hàn Tư Ân đang uy hiếp. Hoàng đế mấy năm nay vì chuyện lập thái tử, giết không ít người, Ngự Sử được tiền triều trọng dụng đều đã chết hai người, hiện tại cũng không ai dám nhắc đến việc này, huống hồ còn bị tố cáo là dưới ghế có người làm loạn.
Hàn Tư Ân nếu thật sự trở mặt, hô lên một tiếng, không cần biết là thật hay là giả, hoàng đế nhất định sẽ nổi giận lôi đình, cuộc sống sau này của nàng và ngũ hoàng tử cũng sẽ không dễ dàng.
Trường Tín cung là địa bàn của nàng, nàng có thể để người ta đánh chết Hàn Tư Ân, sau đó cũng có thể kiếm cớ lấp liếm chuyện này. Nhưng nàng không dám, bởi vì đôi mắt Hàn Tư Ân nói cho nàng biết, hắn không quản sống chết. Cũng bởi vì, nàng không biết trong cung của mình, ai do người khác cài vào.
Nghĩ tới đây, Hàn Vân mãnh liệt cầm lấy cổ tay cung nữ bên cạnh, cào ra vết máu, cung nữ kia bộ dạng phục tùng rũ mắt, sắc mặt cung kính, cũng không nhúc nhích.
Hàn Vân xoay chuyển suy nghĩ, Hàn Tư Ân nói những câu này hoàn toàn không có bất kỳ cấm kỵ. Nàng nếu vì vậy mà không thể động Hàn Tư Ân, sẽ không còn uy nghiêm, nếu như nàng động, đó chính là hại Cơ Hoài.
Sau một hồi, Hàn Vân nở nụ cười, nàng không thể động thủ, người Hàn gia sẽ hỗ trợ. Vì thế Hàn Vân nhìn những người bên cạnh Hàn Tư Ân, gằn từng chữ: "Thế tử nói vậy đại khái là hiểu lầm bổn cung rồi. Nghĩ đến là do Thế tử cùng Bổn cung ít gặp mặt, không thân cận cũng là lẽ thường. Mẫu thân mang tiểu bối trong nhà đến đây vấn an nữ nhi trong cung, nữ nhi ở trong cung đã chuẩn bị điểm tâm, mẫu thân mau mau theo vào trong nói chuyện."
Lão phu nhân như là đột nhiên phản ứng kịp, nàng chỉ vào Hàn Tư Ân giận tím mặt nói: "Nói năng bậy bạ, hãm hại Hàn gia ta bất nhân bất nghĩa, thật sự là bất hiếu đến cực điểm, ngươi..." Lời còn chưa dứt, lão phu nhân ôm ngực, liếc mắt, sắp té xỉu đến nơi, chụp luôn cái mũ bị Hàn Tư Ân chọc tức.
Hàn Tư Ân nhìn nàng diễn trò, chậm rãi nói: "Hôm nay là sinh thần của thái hậu, là ngày vui, nếu như thân thể lão phu nhân không thoải mái, chúng ta hãy mau xuất cung tìm thái y, vừa nãy lão phu nhân gần thái hậu như vậy, lỡ như lây cho người, nên làm sao bây giờ."
Lão phu nhân nghe lời này, sắc mặt tái xanh, mà cuối cùng cũng không nằm xuống. Lúc này cung nữ bên cạnh Hàn Vân đi lên đỡ lão thái thái, nói: "Nương nương, không còn sớm, hôm nay cũng không ấm, thái hậu cũng nói lão thái thái chú ý thân thể, y cửa cung gió lớn, cũng đừng để bị lạnh."
Hàn Vân thuận thế, để nàng dìu lão phu nhân vào Trường Tín cung.
Lão phu nhân khi vào trong cung, nàng đột nhiên liếc mắt nhìn Hàn Tư Ân, ánh mắt kia phảng phất như ngâm độc, âm trầm lợi hại. Mà những người khác nhìn Hàn Tư Ân, đều cảm thấy hắn ngày hôm nay là hóa điên rồi.
Hàn Minh Châu càng lo lắng, nàng biết Hàn Tư Ân những năm này bị ủy khuất, cũng nghĩ tới Hàn Tư Ân ngày sau có thể bình an thoát ly Hàn gia. Thế nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới người ca ca này, ngày hôm nay sẽ dùng phương pháp này đối nghịch Hàn gia, đột nhiên bạo phát bất mãn cùng xem thường của mình.
Nghĩ đến sau khi xuất cung, Hàn Tư Ân bị Hàn gia hoàn toàn vứt bỏ, Hàn Minh Châu cảm thấy có chút nguội lạnh, nàng không hiểu Hàn Tư Ân tại sao làm như thế.
Hàn Tư Ân nhàn nhạt nhìn đám người im lặng, cũng liếc Hàn Minh Châu một cái, hai con mắt không một gợn sóng, cực kỳ bình tĩnh. Chẳng biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ đó của Hàn Tư Ân, Hàn Minh Châu đột nhiên định tâm, nàng cảm thấy Hàn Tư Ân làm như vậy, khẳng định có lý do của chính mình, hơn nữa chắc chắn đã để lại đường lui.
Hàn Duyệt Trung cùng Hàn Duyệt Thanh đều bị Hàn Tư Ân dọa sợ, Hàn Tư Ân rõ ràng chính là muốn làm thối danh tiếng Hàn gia, đem toàn bộ Hàn gia bức vào tuyệt lộ. Bọn họ sắc mặt mười phần không dễ nhìn, cảm thấy Hàn Tư Ân từ lúc trở về liền thành con chó điên, gặp ai liền cắn.
Hàn Duyệt Văn đi qua Hàn Tư Ân, trên mặt mang biểu tình không thể tin, hắn nhỏ giọng nói: "Ngươi đây là điên rồi sao?"
Hàn Tư Ân nghiêm túc nghĩ một hồi, nói: "Chắc vậy." Không chết được, lại không thể sống một cách thống khoái, vậy còn không bằng điên rồi.
Hoàng cung quá ngột ngạt, lòng người quá dơ bẩn, có quá nhiều tuyệt vọng sống không bằng chết, làm cho hắn đến tâm tình diễn kịch cũng không có, hoặc là hắn trong mười năm giam lỏng kia đã sớm điên rồi.
Hàn Duyệt Văn bị ngữ khí hờ hững của Hàn Tư Ân chọc tức, sau đó không chờ hắn nói thêm, Liễu thị đã vội vàng túm đi.
Mà Hàn Tư Ân chậm chạp theo sau mọi người đi vào Trường Tín cung. Thủ vệ của Trường Tín cung đều đang trong lòng nói thầm, Thế tử Hàn Quốc công phủ, không chỉ tâm tư ác độc, da mặt cũng thật dày. Nếu là những người khác, không thể nhấc nổi chân bước vào đi.
Có suy nghĩ này không chỉ một người, bên trong Trường Tín cung, dưới con mắt chằm chằm của mọi người, Hàn Tư Ân bình tĩnh ngồi ở đó ăn điểm tâm, còn rất vui mừng mà ăn. Ngự thiện phòng của hoàng cung làm ra đồ ăn, ngọt mà không ngán, mùi vị thật tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!