Trong lòng Hàn Minh Châu khổ sở, Hàn Tư Ân cũng không đặc biệt cảm động lây.
Đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy một rương y phục này, hắn thậm chí biết bên trong túi y phục, có ngân phiếu Vương lão phu nhân chuẩn bị cho Hàn Tư Ân, gộp lại cũng là một lượng lớn.
Một rương y phục này, chính là cái Hàn Tư Ân thực sự kia chờ đợi. Vương gia lão thái thái thương yêu ngoại tôn ngoại tôn nữ của mình, lúc trước có thể cưỡng chế đem Hàn Minh Châu đi là do Hàn Minh Châu là nữ nhi.
Hàn Tư Ân là nam nhi Hàn gia, lại là đích trưởng tôn, là huyết mạch Hàn gia, Hàn gia vì thể diện sẽ không nhượng bộ để Vương gia mang Hàn Tư Ân đi, bằng không chẳng phải là mang tiếng khắt khe tử nữ rồi sao? Thời điểm Vương lão phu nhân đưa vài nha đầu đến Hàn gia chăm sóc cho hai đứa bé, Hàn Trác đã tiếng thơm quanh mình.
Mà Vương lão phu nhân cũng có tôn nữ tôn tử của mình, nàng thương yêu ngoại tôn, cũng thương yêu tôn tử. Vì danh tiếng tiểu bối trong nhà, nàng không thể cưỡng chế đem Hàn Tư Ân đi.
Cho nên Hàn Tư Ân trở thành tâm bệnh trong lòng Vương lão phu nhân, người ở hậu viện nhiều năm như vậy, đương nhiên biết đến thủ đoạn của hậu trạch, dưỡng thành một người khó, dưỡng phế một người quá dễ dàng.
Nàng đau lòng Hàn Tư Ân, tâm niệm Hàn Tư Ân, bởi vì cái gì cũng hiểu. Chỉ là Hàn Minh Châu dưới gót chân nàng lớn lên, cho nên nàng mới có thể dặn dò, nếu như Hàn Tư Ân đối với Hàn Minh Châu lòng có oán hận, lạnh nhạt chút, cũng là tư tâm của nàng.
Nơi này không có đúng hay sai, chỉ có lấy hay bỏ.
Hàn Minh Châu nhìn thấy y phục này liền khó chịu, là bởi vì nàng quanh năm ở tại Vương gia, được trưởng bối Vương gia sủng ái, nhìn thấy được sự bất đắc dĩ của Vương lão phu nhân. Hàn gia với nàng mà nói, là địa phương xa lạ hơn mười năm không nghe không hỏi, trong lòng nàng, đây căn bản không phải nhà mình.
Nàng quanh năm nghe ngoại tổ mẫu nhắc đến mình còn một ca ca ruột, từ người quen hỏi thăm, cũng biết người ca ca này ở Hàn gia trải qua không dễ dàng. Nàng cũng sẽ đau lòng người ca ca này, cũng sẽ vì tâm ý của ngoại tổ mẫu mà khổ sở.
Đây là lập trường của nàng, nàng lấy hay bỏ, không có đúng, cũng chẳng có sai.
Chỉ là Thế tử vốn vui mừng chào đón muội muội ruột đã chết, lưu lại một người nhàm chán không tim không phổi, một lòng muốn đầu thai, đến sống còn không muốn Hàn Tư Ân.
Những việc này Hàn Tư Ân tự nhiên sẽ không nói ra, hắn tuy rằng không thấy có cái gì tốt đẹp, nhưng cũng sẽ không tận lực đâm dao vào tim người khác. Hắn có thể nghe thấy suy nghĩ của người ta, biết rõ ai đối với hắn chân tâm, ai đối với hắn giả ý. Mà Hàn Tư Ân lúc trước không có loại năng lực này, hắn không rõ, bên cạnh hắn không có trưởng bối dạy bảo, không ai chân tâm chờ đợi, cho nên hắn vẫn luôn bệnh, cho đến chết.
Đời này Vương lão phu nhân cùng Hàn Minh Châu vẫn cứ là thân nhân của hắn, chuyện này sẽ không thay đổi. Chỉ là làm cho hắn móc tim móc phổi đối với các nàng, cũng là không thể, hắn chung quy không phải Hàn Tư Ân của thời đại này, không phải người có cùng huyết thống với những người này.
Đây là lập trường của Hàn Tư Ân, cũng không có đúng, cũng chẳng có sai.
Nhưng có thể giống như ở trước cửa tiện tay giúp Hàn Minh Châu, nếu như hắn gặp chuyện ngứa mắt, gặp người không ưa, vẫn sẽ ra tay.
Hết cách rồi, hắn chết quá nhiều lần, đời này không ưa những người còn hung hăng hơn mình.
Hàn Minh Châu biết nơi này cũng không phải là nhà của ngoại tổ mẫu ở Tây Cương Thiên môn quan, không phải nơi nàng có thể tùy hứng, cũng không có người che chở cho nàng như ngoại tổ mẫu.
Nàng khóc lên còn có thể bị người ta tóm lấy nhược điểm, nói nàng đối với gia đình bất mãn, đối với nàng, đối với Hàn Tư Ân đều không tốt. Vì vậy nàng khép lại rương, nhìn Hàn Tư Ân nhẹ giọng nói: "Ca ca ngươi hãy nhận đi, đây là tâm ý của ngoại tổ mẫu."
Hàn Tư Ân không quá quan tâm gật đầu, Hàn Minh Châu còn tưởng hắn sẽ từ chối, trong lòng thấp thỏm cũng lặng xuống.
Chỉ là đột nhiên, người ở chỗ này đều không nói chuyện, Hàn Tư Ân làm chủ nhân cũng không mở miệng, Hàn Minh Châu không biết nói gì, Hàn Thanh Vân càng là đến xem trò vui, sẽ không chủ động tiếp chuyện, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.
Nói cho cùng, ba người bọn hắn đối với đối phương đều là người xa lạ, Hàn Thanh Vân từ Giang Nam trở về, từ trước tới nay chưa từng gặp qua Hàn Tư Ân, càng không nói tới Hàn Minh Châu. Hàn Minh Châu mới về từ Tây Cương Thiên môn quan, chưa từng thấy tổ mẫu, chưa từng thấy cha ruột của mình, chưa từng thấy ca ca ruột, càng không cần nhắc tới muội muội này.
Bọn họ vốn nên là họ hàng thân, vào thời khắc này lại không tìm được đề tài tán gẫu. Hàn Minh Châu có mấy lần há miệng, mà cuối cùng cũng không nói ra, bởi vì nàng không biết Hàn Tư Ân bình thường làm gì để tiêu khiển, không biết nên cùng Hàn Thanh Vân nói về đánh đàn hay là vẽ tranh, cho nên vào lúc này chỉ có thể giữ yên lặng.
Trong lúc yên lặng, Hàn Thanh Vân đột nhiên cảm thấy chính mình thực sự không nên vì lòng hiếu kỳ mà tới đây một chuyến, bởi vì thật sự quá chán.
Sau đó Hàn Thanh Vân liền đứng lên, dùng lý do mẫu thân mình dặn dò, cáo từ. Hàn Minh Châu liền thuận thế cùng Hàn Thanh Vân ly khai.
Tuy rằng Hàn Tư Ân là ca ca của nàng, nhưng nam nữ bảy tuổi đã bắt đầu khác biệt, bọn họ đã qua cái tuổi tự do trò chuyện, nên tránh vẫn cần tránh.
Sau khi Hàn Minh Châu cùng Hàn Thanh Vân tách ra, Hàn Thanh Vân trên đường về viện tử bị mấy tỷ muội khác ngăn cản, âm thầm nghe ngóng được Hàn Minh Châu mang theo một cái rương đi tìm Hàn Tư Ân.
Hàn Thanh Vân bị hỏi hơi không kiên nhẫn, thần sắc có chút xem thường, nói: "Đừng để ý cái rương kia, bên trong không có thứ gì, chỉ là một cái rương do ngoại tổ mẫu của tứ tỷ tự tay làm y phục cho tam ca, xem dáng dấp y phục, hẳn là từ nhỏ đến lớn mỗi năm một cái, ngoại trừ năm nay, cái khác đều là cũ."
Nghe đến Hàn Thanh Vân trả lời, mấy tỷ muội hai mặt nhìn nhau, sau đó cười nói tứ tỷ có lòng, liền rất nhanh đổi chủ đề, trêu ghẹo lẫn nhau cười lên, không hỏi những điều này nữa.
Hàn Thanh Vân nhìn các nàng, đáy lòng cười lạnh hai tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!