Hai cha con nói xong những câu nói kia, bầu không khí liền trầm mặc lại, Hàn Trác nhìn trưởng tử của mình, nhìn đôi mắt thanh lãnh kia, đôi mắt như thể biết tất cả mọi chuyện, lại giống như cái gì cũng không biết.
Nhìn đôi mắt này, Hàn Trác giống như thấy được vong thê Vương thị. Nàng trước khi sinh đã nhìn hắn một lần như thế, khiến hắn lúng túng lại vô cùng chật vật. Thậm chí có lúc hắn nghĩ, Vương thị tại Tĩnh Quốc hầu phủ sinh con có lẽ là thiên ý, thiên ý muốn lưu lại hai đứa bé này.
Lúc đó hắn đứng ở ngoài phòng sinh, xung quanh đều là người, đi qua đi lại, máu từng chậu từng chậu thoáng qua mắt hắn, hắn đột nhiên nghĩ đến tâm tình lúc đó, sợ hãi, vui mừng, còn có khổ sở, cuối cùng đều hóa thành bình tĩnh.
Sau khi hài tử sinh ra, Vương thị không trụ được nữa. Lúc hắn đi vào phòng sinh, Vương thị nhìn hai đứa bé bên cạnh mà khóc, sau đó nàng khẩn thiết cầm lấy tay hắn, bi thương vừa nói: "Chúng nó sinh ra chưa từng được ăn sữa của thiếp một bữa, ngày sau cũng không nhớ rõ người mẹ này, hai người bọn họ là huyết mạch Hàn gia, che chở bọn họ trưởng thành."
Hắn tự nhiên là đáp ứng, Vương thị đến lúc lâm chung đều đang nhìn hai đứa bé, nàng đại khái là muốn ôm lấy hai đứa bé, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể lấy tay mất công tốn sức đụng một cái vào gò má của bọn họ, liền đi, hắn ở trước giường Vương thị thất thanh khóc rống.
Nói đến, bất kể là Hàn Tư Ân lớn lên ở Hàn gia, hay là Hàn Minh Châu về từ Thiên môn quan, tướng mạo không như người nhà họ Hàn, ngược lại cực kỳ giống mẹ của bọn họ.
Hàn Trác đã rất lâu không nghĩ tới Vương thị, khuôn mặt Vương thị trong đầu hắn vốn đã nhạt không thấy rõ, mà ngày hôm nay Hàn Minh Châu trở về, đôi mắt Hàn Tư Ân, làm cho hắn nhớ tới Vương thị.
Hắn vốn là muốn giữ lại Hàn Tư Ân cùng hắn dùng bữa tối, nhưng bởi vì nhớ chuyện cũ, Hàn Trác đột nhiên không còn tâm tư cùng Hàn Tư Ân dùng bữa. Hắn nói vài câu cho có lệ với Hàn Tư Ân, sau đó liền đem người đuổi đi.
Hàn Tư Ân chưa hề nghĩ tới sẽ cùng Hàn Trác dùng cơm, cho dù Hàn Trác giữ lại, hắn cũng sẽ tìm cớ rời đi, cho nên đối với quyết định sau cùng của Hàn Trác, hắn vẫn là vô cùng thỏa mãn.
Trở về từ viện tử của Hàn Trác, Hàn Tư Ân đi đến phòng gian, đem ngân phiếu để lên bàn. Mấy tấm ngân phiếu gộp lại có chừng một ngàn lạng.
Lại nói, Hàn Tư Ân nguyên chủ còn chưa nhìn thấy nhiều bạc như vậy đâu.
Nguyên bản Hàn Tư Ân bởi vì lý do thân thể, mỗi ngày nằm ở trên giường uống thuốc, mỗi ngày đều là đầy cõi hi vọng, mong đợi chính mình có ngày có thể chân chính tốt lên, có thể đi ra ngoài một chút, dù cho không được như người khác vui cười tức giận chơi đùa.
Thế nhưng nguyện vọng này là cực kỳ xa xỉ, hắn mỗi tháng chỉ có mấy lượng bạc như vậy, mà Đổng ma ma mỗi ngày đều ghé vào lỗ tai hắn nói thầm, nói bởi thân thể của hắn không tốt, thuốc uống đều là dược liệu quý báu, rất đáng giá, nói Hàn gia lão thái thái cùng lão gia quan tâm hắn như nào, vân vân.
Hàn Tư Ân khi đó không biết có hiểu hay không, chỉ là mấy năm qua hắn vẫn luôn chưa từng ra khỏi phủ, hắn không có bạn bè, không có người thân, mà thế nhân hình như cũng quên đi vị Thế tử này.
Ở một góc độ nào đó, những ngày tháng trôi qua của hai người bọn họ lại có điểm giống như vậy. Nghĩ như thế, Hàn Tư Ân nở nụ cười, lập tức đem những chuyện trong đầu vứt bỏ, không sao cả.
Bích Hoa hầu hạ bên cạnh Hàn Tư Ân, nhìn Hàn Tư Ân vẫn đang nhìn những ngân phiếu kia, trong lòng nàng không khỏi kẽo kẹt một tiếng, tim đập có chút gấp gáp.
Nàng nhìn những ngân phiếu này, đột nhiên nghĩ đến Hàn Tư Ân thả bạc vào cái hộp kia, tiền bạc cùng vật quý giá trong cái hộp kia đều bị Đổng ma ma lén lút cầm đi. Các nàng hầu hạ đều biết, mà không có một người ngăn cản, các nàng không muốn tìm phiền phức, cho nên lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt.
Các nàng mặc dù chưa từng tự tay hại Hàn Tư Ân, nhưng cũng trợ trụ vi ngược, bàng quan lạnh nhạt. Nghĩ tới đây, thân thể Bích Hoa có chút phát lạnh.
Hàn Tư Ân biết được suy nghĩ trong lòng Bích Hoa, chỉ là hắn cũng không có mở miệng khuyên gì, hay là nhân cơ hội lung lạc lòng người gì cả. Ở trong mắt hắn, lòng người là vật dễ thay đổi nhất, không có cũng được.
Hàn Tư Ân hờ hững cầm lấy ngân phiếu, đem chúng nó đặt ở trong cái hộp kia. Chiếc hộp này vẫn là cũ nát, bên trong vẫn chỉ có mấy lạng bạc vụn, mà hộp rất sạch sẽ, trên mặt bàn còn có vật rơi ra từ hộp.
Hàn Tư Ân đem hộp khép lại, thuận miệng nói: "Đến trù phòng lấy chút điểm tâm mang tới." Hàn Tư Ân thích thức ăn ngọt, phi thường yêu thích, loại ngọt nị kia, trong miệng hắn là nhân gian mỹ vị, điểm này hắn chưa bao giờ phủ nhận.
Bích Hoa nghe dặn dò vội nhỏ giọng đồng ý, chính mình đi ra ngoài. Hàn Tư Ân rất nhiều lời đều sẽ không nói ra miệng, nhưng hắn sẽ biểu hiện ra, tỷ như hắn yêu thích yên tĩnh, không thích lớn tiếng dặn dò những người khác, người hầu hạ theo bên cạnh tự nhiên đều hiểu, cũng sẽ không lớn tiếng huyên náo.
Bích Hoa ra ngoài, thấp giọng hướng Vân Chi nói vài câu, bảo nàng đi trù phòng lấy cơm nước. Nha đầu bên trong Phương Lan viện, thường đi theo bên người Hàn Tư Ân chính là Bích Hoa, các nha đầu khác không dám cùng Hàn Tư Ân nói nhiều mấy câu, những chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên sẽ nghe Bích Hoa dặn dò.
Hàn Tư Ân chưa bao giờ cùng những người khác dùng cơm, trước kia là không ai cùng hắn, bây giờ là hắn không thích cùng những người khác. Chỉ là, hắn hiện tại muốn ăn cái gì, trù phòng không có hắn cũng có thể nghĩ ra được.
Trương ma ma trước đây nhìn thấy người của Phương Lan viện thì đều mũi vểnh lên trời, bây giờ lại cực kỳ kính cẩn nghe theo.
Trong mắt người thường, Hàn Tư Ân tự tay trừng trị nhũ mẫu, đó là chuyện của Phương Lan viện, Trương ma ma bọn họ là tâm phúc của lão phu nhân, Hàn Tư Ân nể mặt lão phu nhân cũng sẽ không tìm bọn họ để gây sự, thế nhưng Trương ma ma nghe nói Hàn Tư Ân đã mấy lần khiến Trương ma ma mất mặt, ý định muốn dùng tấm bia lão phu nhân cũng phai nhạt đi.
Nói cho cùng, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là hạ nhân, mà hạ nhân phải biết nhất chính là nhìn sắc mặt người khác, hiểu rõ đạo lý sinh tồn, ngày nào đó Hàn Tư Ân tại quý phủ thất thế, bọn họ sẽ càng sung sướng hơn, thế nhưng hiện tại những người kia không thể đắc tội.
Thời điểm Vân Chi đi tới đại trù phòng, đụng phải Lạc Hà, Lạc Hà nhìn thấy Vân Chi, ánh mắt lóe lên, trên mặt có chút tức giận. Vân Chi gọi tên Lạc Hà, liền cúi đầu từ bên người nàng ly khai.
Bích Hoa nhìn ra giữa hai người có bất hòa, kéo Lạc Hà sang một bên nói: "Các ngươi đang làm gì? Coi như là có khúc mắc nhỏ, cũng đừng ở trước mặt Thế tử biểu hiện ra, Thế tử không thích người lắm miệng." Tính cách Hàn Tư Ân đột nhiên trở nên thất thường, nàng nhìn không thấu, thế nhưng hắn thiếu kiên nhẫn với người lắm mồm nhiều chuyện nàng vẫn nhìn ra.
Lạc Hà nghe Bích Hoa nói, oan ức đỏ mắt, nàng nói: "Bích Hoa tỷ, ta không muốn cãi nhau với Vân Chi, thế nhưng Vân Chi cũng quá đáng. Hôm nay ngươi không ở, ta thật vất vả nghe được tin tức của tứ tiểu thư, không biết bẩm báo với Thế tử như nào, liền cùng Vân Chi nói. Vân Chi thừa dịp đưa thuốc cho Thế tử mà nói ra chuyện này, nhưng bên trong một câu nói đều không nhắc tới tên của ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!