Những người khác nghe được Bạch Thư nói, đều là một mặt khiếp sợ nhìn hắn, thật giống như trên đầu hắn đột nhiên mọc ra hai cái sừng.
Hàn Tư Ân có bị quốc công phủ khắt khe hay không trước tiên không nói, với cái bộ dạng của hắn, nói cẩn thận dễ nghe là người, nói khó nghe chính là quỷ, không có lấy nửa điểm một điểm dễ nhìn?
Nhưng nhìn thấy đôi mắt Bạch Thư trong suốt, kiên trì cùng nghiêm túc, mọi người không thể không nói đệ đệ này của Bạch đại tướng quân chắc cũng là cái kỳ ba.
Chỉ là nghĩ đến trong miệng kỳ ba này nói Hàn Tư Ân so với tất cả mọi người gộp lại còn đẹp hơn, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thư không còn thiện hữu như vậy nữa.
Bọn họ dĩ nhiên lại không bằng một con ma ốm da bọc xương, người khác nghe được quả thực là vô cùng nhục nhã.
Trong lòng Cơ Việt có chút phát khổ, hắn cũng không dám lại để cho Bạch Thư ở đây nói bậy, bằng không nơi đây phút chốc nhất định sẽ ầm ĩ một hồi.
Mọi người đều là thiên tử kiêu tử trong nhà, ai lại muốn bị người trước mặt nói không bằng một kẻ khó coi đây.
Nhà hắn tổ chức yến tiệc này là để kết giao bằng hữu, chứ không phải để kết thù.
Vì thế, hắn có chút tức giận đệ đệ thứ song kia, nếu không phải hắn, Bạch Thư cũng sẽ không tới cứu hắn, không cứu hắn, sự tình cũng sẽ không biến thành như này.
Không quản Cơ Việt trong lòng nghĩ như thế nào, hắn trên mặt vẫn mang theo hòa khí tươi cười, trong lòng muốn chuyển hướng chuyện này, lại thấy có gã tiểu tư đi tới.
Lời Cơ Việt muốn nói cắm ở trong họng, những người khác nói có chuyện, liền đi tới một bên.
Tiểu tư thấy hắn, tiến lên ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nhanh chóng nói: "Thế tử gia, vừa nãy Hàn thế tử của Hàn Quốc công quý phủ thân thể không khỏe, hắn nói mình lần đầu tham gia tiệc rượu, không quấy rầy nhã hứng của mọi người, tự mình về nhà, bảo ta đến đây nói cho Thế tử gia ngươi một tiếng."
Cơ Việt nghe xong, cau mày nhỏ giọng nói: "Thế tử thân thể không khỏe, sao con để hắn đi một mình? Không kêu người cùng sao? Thông báo Hàn bá mẫu chưa?"
Tiểu tư vội nói: "Có phái người đi theo, thế nhưng Hàn thế tử kêu bọn họ trở về, đang chuẩn bị thông báo cho Hàn phu nhân đây."
Tiểu tư tuy rằng nói như vậy, mà trong lòng thấy thật khổ. Ai nghĩ đến sẽ gặp phải người không theo lẽ thường như vậy chứ.
Đến đây tham gia yến tiệc nhà người ta, còn nói thân thể không thoải mái, lại tự mình trực tiếp về nhà.
Những người khác của Hàn gia còn không biết, nếu như không đi thông tri, vậy ở tình huống Hàn gia không biết, khó tránh khỏi trong mắt người ngoài để lại ấn tượng không quan tâm Thế tử, nếu như đi thông tri, rõ ràng nói cho mọi người, Hàn thế tử cùng Hàn gia bất hòa, không thiếu người muốn nói Thế tử bất kính trưởng bối.
Bọn họ làm chủ nhà thế nào đều phải đắc tội một bên, làm không cẩn thận chính là không biết đối nhân xử thế.
Cơ Việt tự nhiên biết đến đạo lý này, hắn nghĩ một hồi, thấp giọng phân phó nói: "Đi tìm Hàn Duyệt Văn, hắn và Thế tử là huynh đệ ruột. Ta đi bẩm báo với mẫu thân chuyện này."
Tiểu tư nghe dặn dò, tâm trạng ổn định, vội đi xuống.
Sau đó Cơ Việt quay đầu lại cùng mọi người nói mấy câu hình thức, liếc mắt một cái lại không thấy Bạch Thư đâu, vì vậy liền hỏi: "Bạch tiểu thiếu gia đâu?"
Cái người nói Bạch Thư mắt mù kia, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nói có chuyện, rời đi đến những nơi khác chơi, đại khái là chúng ta quá xấu, Bạch thiếu gia nhìn không vừa mắt."
Cơ Việt nghe thấy lời oán khí bộc phát, chỉ có thể "À" lên một tiếng, không hỏi thêm mấy câu liên quan đến Bạch Thư nữa, sau đó hắn lần nữa nói tiếng xin lỗi không thể bầu bạn, quay người đi tìm Ung quận vương phi.
Không quan tâm Ung quận vương phủ đang hỗn loạn, Hàn Tư Ân đã đang trên đường về Hàn gia. Hắn không ngồi xe ngựa, mà là trực tiếp trở về, từ Ung quận vương phủ đến Hàn Quốc công phủ không phải rất xa, đi như vậy coi như là rèn luyện thân thể.
Sở dĩ Hàn Tư Ân đột nhiên hồi phủ, là bởi trong lúc vô tình gặp tiểu tư của Hàn Duyệt Trung, tiểu tư kia nhìn thấy mình trong lòng liền không ngừng khinh bỉ, nói thiếu gia nhà bọn họ mới vừa nghe tin, nói Hàn Minh Châu về đến Hàn gia, nhất định sẽ bị lão phu nhân làm cho mất mặt, hơn nữa Hàn Tư Ân cảm thấy bữa tiệc này chả có gì vui.
Hắn đời này đã định sẽ thư thái mà sống, những hoạt động như này hắn là tùy tâm sở dục, cao hứng liền tới tham gia, không cao hứng liền đi.
Về phần danh tiếng trong mắt người khác, hắn là không thèm, ngược lại hắn đời này còn không dự định cưới vợ sinh con, sống mệt mỏi như vậy làm cái gì. Đương nhiên, nên nể mặt hắn vẫn phải nể mặt.
Hàn Tư Ân cùng An Thảo đi đến khúc ngoặt, xa xa nhìn thấy cửa hông vây quanh một đám người, ở giữa là một cỗ kiệu, bên cạnh có bốn nha đầu, đằng sau là mười, hai mươi võ tướng bảo vệ xe chở vật phẩm.
Lúc này người gác cổng đang vui mừng đối cỗ kiệu nói: "Tứ tiểu thư, từ lúc nghe tin người, biết người đi đường thủy, lão thái thái cùng phu nhân trong phủ vẫn luôn phái người chờ ở cửa sông, tuy rằng ngày ngày chờ đợi, nhưng thái thái chỉ sợ chờ không được người. Hôm nay thái thái mang theo công tử cùng tiểu thư trong phủ đi tham gia yến hội của Ung quận vương phủ, cũng phải đến một canh giờ, thái thái khẳng định vui mừng."
"Nếu thái thái không ở đây, vậy thì chờ các nàng trở về, tiểu thư của chúng ta lại đi bái kiến. Hiện tại mở cửa phủ, tiểu thư của chúng ta muốn vào phủ bái kiến lão phu nhân, bằng không cứ như vậy đứng trước phủ của chính mình là đạo lý nào?" Hồng y cô nương trước kiệu mồm miệng lanh lợi cau mày nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!