Chương 16: (Vô Đề)

Ung quận vương là người không có chủ kiến, cả ngày ăn chơi chè chén không nói, trong hậu viện cũng là đủ loại mỹ nhân.

Nhưng quận vương phi cũng không phải dễ chọc, quận vương gia nhét vào phủ nhiều người hơn nữa, cũng không một ai có thể vượt qua quận vương phi.

Ngươi nếu là thành thật an phận, vẫn có thể an an sinh sinh sống sót, nếu không thành thật phải để ta ra tay, nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn ngươi nữa.

Dù sao Ung quận vương cũng không thể ghi nhớ mỗi một mỹ nhân cả đời được.

Hơn nữa Ung quận vương có nhiều thiếp thất xinh đẹp như vậy, có thể sinh ra hài tử chỉ có hai người, mà hai người này là nha đầu theo quận vương phi khi xuất giá.

Dưới gối quận vương phi cũng có một nhi tử, tên Cơ Việt, đã sớm phong Thế tử.

Cơ Việt ngược lại là không hề giống Ung quận vương cha hắn, bản thân phi thường giữ mình trong sạch, sắp thành hôn, trong phòng cũng không có người bừa bãi, học thức uyên bác, là người trẻ tuổi rất được người yêu thích.

Danh gia Đế Kinh nhắc đến Ung quận vương phủ, khó tránh nhắc đến Thế tử Cơ Việt này, đều nói, đây là trúc xấu mọc măng tốt, mười phần hiếm thấy.

Đem ra so sánh, Hàn Tư Ân Thế tử bị người nhắc đến, chính là một câu quanh năm ốm yếu trên giường.

Ung quận vương đối mọi người mà nói là người không mấy tốt đẹp, thế nhưng quận vương phủ không phải. Bởi vậy Ung quận vương phủ tổ chức yến tiệc, người nhận được thiếp mời đều là nể tình mặt mũi, cho dù không tới được, cũng sẽ phái người đưa tới hậu lễ, tránh tiếng thất lễ.

Đương nhiên, sở dĩ mọi người nể mặt Ung quận vương phủ như vậy, chủ yếu chính là, đừng xem Ung quận vương bên ngoài không tốt, ngôn ngữ thô lỗ, quen thói đắc tội người khác, nhưng hắn trước mặt hoàng đế vẫn có mấy phần trọng lượng, cho nên rất nhiều người đều sẽ nể mặt.

Nghe thấy Ung quận vương phủ lần này mời Hàn Tư Ân, có người trong lòng mười phần xem thường.

Nhớ lúc đầu bất kỳ lần tụ hội nào ở Đế Kinh cũng không có ai mời Hàn Tư Ân, giống như là Thế tử quốc công phủ vốn nên được người coi trọng lại không hề tồn tại, hiện tại vừa thấy người này được hoàng đế quan tâm, Ung quận vương phủ liền hành động như vậy, thật sự là khiến người không vừa mắt, mà càng nhiều người lại là chuẩn bị xem trò vui.

Ngày Ung quận vương phủ tổ chức yến tiệc, khí trời vô cùng tốt, thái dương diễm sắc hiếm thấy.

Hàn gia tam phòng tức phụ mang theo nhi nữ cùng đi, bởi vì nam nữ khác biệt, Hàn gia nữ nhi ngồi ở trong xe ngựa, Hàn Tư Ân bởi vì thân thể cũng đơn độc ngồi xe ngựa.

Mà đệ đệ cùng cha khác mẹ Hàn Duyệt Văn, trưởng tử Nhị gia phòng Hàn Duyệt Trung, còn có trưởng tử Tam gia phòng Hàn Duyệt Thanh, cùng thứ đệ đều là cưỡi ngựa.

Vì Hàn Tư Ân là Thế tử quốc công phủ, lại là lần đầu tiên ra ngoài phủ tham gia tiệc rượu, không quản những huynh đệ này trong lòng nghĩ như thế nào, ở trước mặt người ngoài, vẫn là phải trưng ra dáng vẻ huynh hữu đệ cung.

Cho nên dù Hàn Tư Ân chầm chậm ngồi xe ngựa, những người cưỡi ngựa khác cũng chỉ được chầm chậm thong thả đi cùng.

Trước khi xuất phát, có hạ nhân chặn trước xe ngựa của Liễu thị, nhỏ giọng nói thầm mấy câu, nói Hàn Minh Châu đang ngồi thuyền, lập tức về đến.

Liễu thị trầm tư, nhẹ giọng phân phó: "Không phải nói hai ngày nữa mới đến sao? Ngươi đi bẩm báo lão phu nhân, chúng ta hôm nay đi tham gia yến tiệc, không ở nhà, có thể không quản được những thứ này."

Xe ngựa Hàn Tư Ân cách xe Liễu thị có chút xa, hắn cũng không phải lúc nào cũng đi nghe chuyện xấu của người khác, cho nên cũng không biết chuyện này.

Trên đường Hàn gia đến Ung quận vương phủ, gặp phải không ít người tới tham gia yến hội. Những người này khó tránh khỏi quan sát Hàn gia thiếu gia công tử, ánh mắt vi diệu khó tả.

Hàn Duyệt Văn cảm thấy những ánh mắt kia dán vào người mình, mặt đều nóng lên, lần đầu tiên cảm thấy cưỡi ngựa không phải phong lưu tiêu sái, mà là tự tìm phiền phức.

May là bọn họ rất nhanh đã đến, nam nữ tách ra đi riêng. Người tiếp đãi đứng ở cửa thấy người Hàn gia tới, lập tức tiến lên mời.

Lúc này ở cửa còn có những người khác không đi vào, cũng vì nhìn thấy xe ngựa Hàn gia, liền đứng ở đó chờ chốc lát, muốn tận mắt thấy Hàn Tư Ân, còn có những người hữu tâm khác, cho nên cửa lớn quận vương phủ nhất thời có rất nhiều người.

Hàn Tư Ân đi xuống xe ngựa, tình cảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại. Tầm mắt của mọi người đều chăm chú lên mặt Hàn Tư Ân, có những người tu vi không đến, nhìn thấy khuôn mặt Hàn Tư Ân, sắc mặt cũng thay đổi.

Nói thật lòng, vẻ ngoài Hàn Tư Ân thật sự không dễ nhìn. Nếu như nói trước kia là một cái đầu lâu chống đỡ da mặt, vậy bây giờ là mấy cành cây mang theo một chút thịt nát chống đỡ da mặt, vẫn là khô vàng quắt queo gầy yếu, có điểm không giống người.

Tóm lại một câu, nhìn trực diện, còn hù người ta.

Hàn Tư Ân đối với ánh mắt kinh ngạc của mọi người một chút cũng không để ý, trái lại còn tựa như cười như không nhìn lại những người này.

Những người bị ánh mắt hắn quét đến, luôn cảm thấy ánh mắt Hàn Tư Ân lạnh như là xà, leo lên trên người bọn họ, rất khiến người ta khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!