Hàn Tư Ân dưới sự ngầm cho phép của tân hoàng, lôi lệ phong hành thu thập hơn một nửa quan chức Đại Chu. Cái tên Hàn Tư Ân lần thứ hai trở thành một thanh đao sắc bén giắt trên đầu, không, trên cổ hết thảy quan chức Đại Chu, không biết đến lúc nào liền cắt đứt cổ mình, khiến mình trở thành một chuyện của quá khứ.
Mấu chốt nhất chính là, nếu như Hàn Tư Ân muốn tìm bọn họ để gây sự, luôn có thể tìm tới sai lầm của bọn họ, cho dù bọn họ có giấu kĩ ra sao, vận may vẫn cứ đứng về phía Hàn Tư Ân.
So với những văn võ bá trên triều đình quan e ngại Hàn Tư Ân, trong lòng dân chúng, danh tiếng của Hàn Tư Ân vẫn tốt lắm. Ít nhất những nơi Hàn Tư Ân đi qua, bất kể là tham quan ô lại hay là quý nhân quan to, có tội hắn tuyệt đối sẽ không tha, tiểu oan đại oan của dân chúng đều có thể có được kết quả, rất nhiều dân chúng bị áp bức ít nhất đều trải qua cuộc sống an bình.
Danh tiếng của Hàn Tư Ân có được hay không, dân chúng cũng không quan tâm, bọn họ chỉ biết là người này cho bọn họ một cuộc sống mà bọn họ mong muốn, cho nên bọn họ từ trong sâu thẳm vẫn là cảm kích Hàn Tư Ân.
Sau đó đại thần kinh thành nhìn thấy được thái độ kiên quyết bảo vệ Hàn Tư Ân của tân hoàng, trong lòng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không được.
Tân hoàng còn trẻ, trước mắt xem ra thì ít nhất cũng còn mấy chục năm làm hoàng đế, nếu như hoàng đế đối với Hàn Tư Ân vẫn là loại thái độ này, vậy cái danh tự Hàn Tư Ân này đối với các đại thần kia mà nói liền mang ý nghĩa mấy chục năm dằn vặt.
Những người này hiếm thấy mà tụ tập cùng một chỗ thương lượng vói nhau, bọn họ đều cho rằng nếu tình huống này không có gì thay đổi, bọn họ ngày sau nói không chừng ở trong lịch sử đều sẽ lưu danh tiếng xấu muôn đời. Nghĩ tới nghĩ lui, những người này suy nghĩ ra một phương pháp, vì vậy liền quyết định thay đổi ý nghĩ muốn hoàng đế mở miệng xử trí Hàn Tư Ân, không tiếp tục cứng đối cứng với Hàn Tư Ân nữa.
Trong tâm các đại thần, từ xưa đế vương đã đa nghi. Nếu như Hàn Tư Ân quá nổi danh, vậy với hoàng đế mà nói thì cũng là một loại uy hiếp. Vì vậy những đại thần này thừa dịp Hàn Tư Ân thay hoàng đế đi tuần phòng, liền trực tiếp tìm người trong bóng tối cổ xuý Hàn Tư Ân.
Lời đồn nói Hàn Tư Ân thành thiên tài có một không hai gần trăm năm qua, có thể nói là trấn quốc chi bảo. Giống như chỉ cần có hắn bất kỳ vụ án nào đều có thể phá, hơn nữa chỉ cần biên quan xuất hiện chiến dịch, hắn vừa đứng đến địa giới biên quan, liền có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.
Lời đồn đãi được truyền bá đầu tiên là ở kinh thành, lập tức từ kinh thành truyền ra tứ phía. Đã sớm nói, Hàn Tư Ân ở trong lòng dân chúng vẫn là một quan chức tương đối tốt, kinh thành cũng có dân chúng, những người kia là nhóm đầu tiên chân tâm ủng hộ lời đồn này.
Bọn họ đi chung quanh nói với người khác Hàn Tư Ân công tích vĩ đại, dẫn đến có nhiều chỗ sùng bái Hàn Tư Ân quả thực đạt tới nỗi vô tiền khoáng hậu. Những đại thần có tâm tư này cũng không nghĩ tới tình thế sẽ phát triển thành không bị khống chế, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn lời đồn đãi lan tràn khắp nơi, từ kinh thành ra đến hơn nửa Đại Chu.
Tân hoàng nghe được chuyện này, lần đầu tiên cảm nhận được mặc dù là làm hoàng đế cũng có chuyện vô lực. Hắn biết có người muốn dùng những lời đại nghịch bất đạo này bức Hàn Tư Ân, hắn lại không thể vì mấy lời đồn đại có chút bất lợi cho Hàn Tư Ân mà hạ lệnh cấm tất cả mọi người nói được, như vậy sẽ chỉ càng tăng thêm tốc độ truyền bá mà thôi.
Tân hoàng rất tức giận, sai người điều tra nguồn gốc của lời đồn đãi. Chỉ là nếu là lời đồn đãi, vậy căn bản là không dễ tra được. Đến khi hoàng đế không tra ra được là ai, không chờ những đại thần kia quy kết Hàn Tư Ân sử dụng yêu thuật mê hoặc người lòng có ý đồ mưu phản, hoàng đế đã mỗi ngày đều ở trên triều đình tìm cớ nổi nóng.
Sổ sách của lục bộ không rõ ràng, tốc độ phá án của Hình bộ cùng đại lý tự quá chậm, Lại bộ lựa chọn quan chức không phù hợp, Lễ bộ điển lễ quá mức xa xỉ, Công bộ vẽ ra phế đồ này nọ đều thành đối tượng phê phán của hoàng đế. Quan chức phụ trách những việc này, từ trên xuống dưới càng là bị phê phán đến mặt mày xám xịt.
Văn võ bá quan mấy ngày nay vốn đã trải qua nơm nớp lo sợ, ngày hôm trước là nỗ lực tìm ra sai sót của mình rồi lại nỗ lực sửa chữa, thế nhưng ngày thứ hai, tân hoàng lại vẫn vạch lá tìm sâu. Rất nhiều trái tim nghe đến âm thanh của hoàng đế liền không tự chủ được mà run rẩy, cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy, chính mình chung quy cũng phải tổn thọ đi mười năm.
Dưới tình huống như thế, có người liền không vui, lúc trước làm chủ ý vô liêm sỉ như thế, hiện tại Hàn Tư Ân còn trôi qua rất là tiêu tiêu sái sái, nghe đâu mỗi lần xuất hiện đều được bách tính nghênh đón, mặc dù là biết hắn thành thân với một nam tử, mà khăn tay của các cô nương vẫn có thể đầy cõi lòng.
Mà bọn họ thì sao, mỗi ngày đều bị hoàng đế mắng, suýt chút nữa còn tưởng mình đã làm chuyện tội ác tày trời thẹn với liệt tổ liệt tông gì.
Cơ Lạc nghe nói trong khi đồn đãi lan rộng, Hàn Tư Ân còn công khai xuất hiện ở trước mắt người, đồng thời rất nhanh đã bắt được những người có lòng dạ này, rồi gì mà có người muốn nương theo lời đồn đãi để gặp được Hàn Tư Ân còn náo loạn gì gì đó, trong lòng hoàng thượng mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Tư Ân làm việc luôn có thể khiến người thoả mãn, hoàng đế biết hắn có thể ứng phó, liền tùy hắn đi, mà hắn người hoàng đế này liền ngồi ở trên triều đình cho hắn chỗ dựa.
Mấy ngày nay, nhân sĩ làm quan là khó chịu nhất, bọn họ đến xin nghỉ bệnh cũng không dám tùy tiện xin, bởi vì hoàng đế sẽ mang theo ngự y đích thân tới, nếu như là không bệnh mà giả bộ bị bệnh, người hoàng đế kia sẽ rất tức giận.
Cuộc sống như thế vẫn luôn kéo dài đến khi Hàn Tư Ân về kinh, hoàng đế rốt cuộc cũng miễn cưỡng cảm thấy bọn họ vừa mắt một chút, chỉ là sau khi trải qua việc này, quản lí trên triều đình vẫn rất thanh tỉnh lại là được rồi.
Sau đó tất cả lời đồn có liên quan đến Hàn Tư Ân, bọn họ đều buông xuôi bỏ mặc, người trong cuộc không để ý tới, trên triều đình lại không ai dám âm thầm cổ động người khác nữa, vì thế mà những lời đồn đãi này cũng dần dần bị chế trụ.
Mà cuộc sống của Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư qua tương đương ôn hòa đơn giản, Hàn Tư Ân vẫn như thường ngày, có thể núp ở trong Hầu phủ thì sẽ không xuất môn, Hàn Minh Châu ngược lại là nhất thời mang theo hài tử đến thăm hắn.
Hàn Minh Châu sinh được nhi tử, lúc trước hài tử tắm ba ngày gì đó, Hàn Tư Ân cũng không ở kinh thành, tuy rằng sau khi hồi kinh không tự mình đi vào thăm, nhưng vẫn bù đắp lễ vật quý trọng.
Đứa nhỏ của Hàn Minh Châu có dung mạo ôn nhuận hoan hỉ, mà cũng không quá giống Hàn Minh Châu và Cơ Việt, trái lại có mấy phần như Ung quận vương. Nhóm người Ung quận vương phi đối với chuyện này có chút buồn bực, mà tư thế của Ung quận vương là định sủng hài tử sủng đến thành người như hắn.
Vì thế Ung quận vương phi cấm chỉ hắn gặp hài tử.
Mà Hàn Tư Ân không sợ trời không sợ đất, đối với loại sinh vật hài tử này lại có chút run rẩy trong lòng, một cái đầu ngón tay cũng không muốn chạm.
Bạch Thư sợ Ung quận vương phủ cảm thấy bọn họ không thích hài tử, chính mình liền tự thân xuất mã. Y sẽ không dỗ hài tử, vì vậy sau khi Cơ Việt bế hài tử cho y, y liền nghiêng đầu suy nghĩ mang theo tiểu hài tử ném lên trên cao, Cơ Việt lúc đó nhìn đến choáng váng, mà Hàn Minh Châu đang nói chuyện với Hàn Tư Ân thì suýt chút nữa từ trên ghế rơi xuống đất.
Chỉ có bé con được Bạch Thư vững vàng tiếp được kia là phát ra tiếng cười khanh khách.
Hàn Tư Ân nhìn sắc thái đầy mặt của vợ chồng Cơ Việt, lại nhìn thấy Bạch Thư còn muốn tiếp tục, liền mở miệng ngăn cản nói: "Bạch Thư, hài tử còn nhỏ, sợ là đói bụng, để nhũ mẫu bế xuống cho bé ăn chút gì đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!