Có điều Hàn Tư Ân cũng chỉ ngạc nhiên lúc đó, đảo mắt liền không để tâm.
Trên đời này, hắn có thể đọc được suy nghĩ của người khác, thì cũng có người không để lộ suy nghĩ, không có gì là quá kinh ngạc cả.
Theo như An Thảo nhìn thấy, Hàn Tư Ân lấy điểm tâm ăn điểm tâm vẫn luôn là chầm rãi trầm ổn, không hề có sự khác biệt, cũng không ai biết hắn đã từng thất thần trong chốc lát.
Dưới lầu vang lên tiếng mộc, lão tiên sinh nói nếu muốn biết sự tình đằng sau, ngày mai lại tiếp tục, công việc ngay hôm nay đã xong. Người nghe kể chuyện cũng đã quen với việc ngắt quãng lúc cao trào, liền vỗ tay khen hay.
An Thảo lén liếc mắt nhìn đương sự, trong lòng có chút kinh ngạc khả năng trấn định của Hàn Tư Ân. Trấn định như thế không ai lại nghĩ tới hắn mới là thiếu niên mười lăm tuổi, ngược lại lại cực kỳ giống lão gia. Nghĩ đến mình lúc trước nói rõ tình huống với lão gia, ánh mắt của Hàn Trác khiến An Thảo mạnh mẽ rùng mình một cái.
Gia đình giàu có có nhiều quy củ, hắn dám khẳng định nếu như không phải Thế tử lấy đi giấy bán thân của mình, sợ rằng chính mình sẽ không sống qua sinh thần lão phu nhân.
Nhưng khi Hàn Tư Ân tìm An Thảo thương lượng vài câu, thấy Thế tử có thể bất động thanh sắc mà điều tra được rất nhiều bí mật của mình, thì nhất định cũng là một người có tiền đồ.
Hiện tại người trong viện đều đã về phe Hàn Tư Ân, đương nhiên bọn họ đều hi vọng Hàn Tư Ân có thể sống tốt, tiếp quản quốc công phủ.
Đối với suy nghĩ của An Thảo, Hàn Tư Ân dĩ nhiên đều rõ ràng, hạ nhân trung thành hay không, hắn đều không sao cả, dù sao bọn họ có nháo đến mức độ nào, cũng không tạo ra nổi bọt nước.
Hàn Tư Ân chậm rãi ăn xong điểm tâm, hắn thích ăn đồ ăn. Bởi vì suốt mười năm bị nhốt kia, hắn đều bị người ta ép ăn vài thứ, truyền chút dịch dinh dưỡng, vậy nên hắn yêu thích tự mình lấy đồ ăn, cảm giác rất tự do.
Sau khi ăn xong điểm tâm, hắn dùng khăn mùi soa mang bên mình lau khoé miệng, cảm giác thể lực của mình gần như đã khôi phục, liền đứng dậy tính tiền rời đi.
Hàn Tư Ân đối với xuất hành ngày hôm nay rất là hài lòng, tiểu nhị đi qua đi lại dưới lầu cũng phi thường hài lòng.
Lúc tiểu nhị tiếp đãi hắn, trong lòng tràn đầy sầu khổ, chỉ sợ gặp phải khách nhân khó hầu hạ. Không nghĩ tới tính khí tốt như vậy, vẫn luôn yên lặng, ngoại trừ muốn ăn điểm tâm, cũng không kiếm chuyện. Chuyện này đối với những người sinh hoạt dưới đáy tầng như hắn quả thực rất may mắn.
Trùng hợp chính là, thời điểm Hàn Tư Ân đẩy cửa rời đi, người ở nhã gian bên cạnh cũng đi ra. Người kia nhìn thấy Hàn Tư Ân hơi sững sờ, thần sắc tuy rằng bất biến, nhưng trong lòng đột ngột vang lên ba chữ, Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân nhìn người này, có chút cân nhắc hạ đuôi lông mày. Nói đến quả thực trùng hợp, người này đời trước hắn từng gặp qua một lần ở Tĩnh Quốc hầu phủ.
Người này cũng không phải xa lạ, là Tam hoàng tử Cơ Lạc, tính ra hắn vẫn là biểu ca của mình đây.
Tướng mạo Cơ Lạc vẫn chưa hoàn toàn phát triển, mặt mày có chút trẻ con, nhưng lông mày lưỡi kiếm, có thể tưởng tượng ra, sau này nhất định sẽ tuấn mỹ.
Chỉ là, nhìn cặp mắt kia có chút tang thương cực điểm, Hàn Tư Ân cảm giác có chút thú vị, đôi mắt như vậy không nên xuất hiện trên gương mặt thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi.
Mặc dù ở thời đại này, một hoàng tử từ khi sinh ra đã không được yêu thương, thuở nhỏ trải qua tình người ấm lạnh, trưởng thành rất sớm, nhưng đôi mắt này vẫn là quá mức tang thương tuyệt vọng.
Hơn nữa vào lúc này Cơ Lạc, lẽ ra không thể biết biểu đệ hắn chưa từng gặp mặt Hàn Tư Ân.
Cho nên, thật rất thú vị, Hàn Tư Ân nghĩ.
Mà đáy lòng Cơ Lạc cũng chỉ vang lên ba chữ kia, sau đó cũng bình tĩnh, có thể thấy được khả năng kiềm chế của người này không như người bình thường.
Hàn Tư Ân hướng Cơ Lạc hơi gật đầu một cái, giống như chào hỏi một người xa lạ. Đời này hắn là phải sống tốt, thế nên số lần gặp mặt Cơ Lạc nhất định sẽ nhiều hơn đời trước, có chỗ nào kì quái, hắn tự nhiên sẽ biết rõ, cũng không cần vội vã nhất thời.
Sau khi Hàn Tư Ân rời đi, Cơ Lạc đứng đó nhìn bóng lưng hắn, hai con mắt phức tạp. Hắn là nhớ đến biểu đệ này của mình, bọn họ vốn dĩ là họ hàng thân cận, nhưng bởi các loại thân phận, đời trước cũng không quá quen thuộc, tổng cộng cũng chưa nói được mấy câu.
Dòng máu biểu đệ hắn mang khiến thân phận hắn ở Hàn gia có chút lúng túng. Bất quá biểu đệ này cũng không phải người dễ ở chung, một năm sau sẽ đem Hàn gia quậy tung, triệt để cắt đứt một phe giúp Cơ Hoài đoạt vị, sau đó tự sát mà chết khiến người khác kinh ngạc, để lại danh tiếng xấu xa cùng một quốc công phủ rối loạn.
Chỉ là Hàn Tư Ân khi còn sống không có kết hôn sinh con, người Hàn gia hận chết hắn, sau khi hắn chết dĩ nhiên cũng không cho người cung phụng đèn nhàng, cho nên Hàn Tư Ân khi còn sống hay khi chết rồi vẫn luôn một thân một mình.
Sau này khi mình đắc thế, không muốn để cho ngoại tổ mẫu nhớ tới việc này liền thương tâm rơi lệ, đã tìm một cô nhi là chi thứ Hàn gia, lấy danh nghĩa con nuôi Hàn Tư Ân, miễn cho hắn ở dưới âm phủ đến tiền nhang đèn cũng không nhận được.
Nhìn thấy Hàn Tư Ân khiến Cơ Lạc nhớ lại bao nhiêu chuyện xưa, nhớ tới một người liền đột nhiên cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Hắn ôm ngực, trong lúc giật mình lại thấy được cảnh tượng chính mình bị vạn tiễn xuyên tim mà chết.
Cơ Lạc mạnh mẽ lắc lắc đầu, đem cảnh tượng này xóa bỏ, hắn đời này nhất định sẽ không rơi xuống cảnh kia nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!