"Chỉ tiếc thay cho phu nhân của công tử ấy, tuổi xuân còn trẻ mà phải chịu cảnh quả phụ thủ tiết, những ngày tháng về sau thật khó qua nổi."
"Phu nhân của công tử là ai?" Nhan Miểu đón lời, muốn thăm dò thêm chút tin tức.
"Khách quan, không phải tiểu nhân lắm chuyện, nhưng mà vị Hầu phu nhân kia thật sự là độc ác. Bà ta thường xuyên hành hạ người khác trong bóng tối, đến cả con dâu cũng chẳng tha, bọn hạ nhân làm việc trong phủ đã thay mấy đợt rồi!" Tiểu nhị thở dài, có vẻ như thật sự bất bình, còn khuyên Nhan Miểu: "Nếu ngài muốn cầu y, tốt nhất nên tránh xa phủ Khánh Ninh Hầu, những đại phu dây dưa với phủ đó chẳng mấy ai có kết cục tốt đẹp cả."
Tiểu nhị lui xuống, Nhan Miểu cầm trong tay chén trà sứ trắng nhỏ nhắn mà ngẫm nghĩ. Dẫu người ngoài nói sao, nàng vẫn nhất quyết phải tận mắt gặp Dụ Nhã một lần. Chỉ có tận mắt chứng kiến, tận miệng hỏi han, nàng mới có thể quyết định có nên đưa Dụ Nhã ra khỏi Hầu phủ hay không.
Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy ý cười nhìn về phía gã hộ vệ đang đứng đờ người.
Hộ vệ ngước mắt lên, cố gắng không đối diện ánh nhìn của nàng.
"Này, hộ vệ tiểu ca." Nàng bước lại gần, dùng tay xoay chỉnh lại gương mặt của hắn ta, miệng cười tươi rói: "Ngươi theo Mộ Dung Hành, chắc không ít lần làm những chuyện như trèo lên mái nhà người ta đúng không? Đưa ta lẻn vào phủ Khánh Ninh Hầu chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?"
Nửa canh giờ sau, Nhan Miểu đổi sang một bộ áo thô rách vá chằng chịt, đứng bên cạnh một người phụ nữ to béo, cường tráng, tiếng nói sang sảng. Trước mặt họ là một xe thịt heo, thịt bò vừa được xử lý tươi mới.
Người phụ nữ này chính là chị dâu Lý, chuyên cung cấp thịt cho các gia đình quyền quý trong kinh thành, tính cách hào sảng, nghĩa khí. Bà là chị ruột của hộ vệ kia nên nàng mới có cơ hội đường đường chính chính vào phủ Khánh Ninh Hầu.
"Cô nương, lát vào trong cứ nói ngươi là biểu muội dưới quê của ta, đến phụ giúp ta làm việc." Chị dâu Lý dặn dò kỹ lưỡng: "Thịt mang vào sẽ do người trong phòng bếp quản lý, nhưng nếu phủ bận rộn thì có thể sẽ để ta phân chia đến các viện khác. Còn hôm nay có vào được viện khác hay không, phải trông vào vận khí của cô nương."
"Ta đã rõ, đa tạ tẩu tẩu."
Cửa hông phủ Khánh Ninh Hầu rất nhanh được mở sau tiếng gõ cửa của chị dâu Lý. Bà kéo tấm vải bạt che thịt lên, để lộ những tảng thịt tươi đỏ tươi, đợi kiểm tra xong, cánh tay rắn chắc thì đẩy xe thịt vào trong.
"Khoan đã, nàng ta là ai, đến đây làm gì?" Người gác cổng nhìn thấy Nhan Miểu lạ mặt thì bước ngang chắn lại.
Chị dâu Lý siết chặt chiếc khăn buộc trên eo, cười hớn hở giải thích: "Đây là biểu muội ta dưới quê mới lên, gia đình bảo nàng theo ta học cách làm ăn nên hôm nay ta dẫn theo để nàng mở mang tầm mắt."
Người gác cổng vẫn không nhượng bộ, chị dâu Lý lấy từ thắt lưng ra một thỏi bạc dúi vào tay hắn: "Lâu nay nhờ đại ca chiếu cố, chút lòng thành không đáng là bao."
Có bạc thì việc dễ làm, người gác cổng không ngăn cản nữa, khẽ gật đầu để họ đi qua.
Sau một hồi vất vả, cuối cùng cũng vào được phủ Khánh Ninh Hầu. Nhưng thân phận của họ bị hạn chế, không thể tự do đi lại trong phủ.
Thịt được giao đến phòng bếp, chị dâu Lý tinh mắt nhận ra quản sự bếp là Thôi ma ma, bà nhanh nhẹn bước lên bắt chuyện.
"Thôi ma ma hôm nay sắc mặt thật tốt, phòng bếp to thế này mà bà vẫn quán xuyến ngăn nắp, lại được Hầu phu nhân coi trọng, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Lời nịnh hót đẹp đẽ và khéo léo nhất chính là những lời mà các nha hoàn trong phủ cảm thấy thỏa mãn nhất.
Cũng cùng xuất thân thấp hèn, nhưng khi làm người hầu trong những gia đình quyền quý, họ không khỏi cảm thấy tự cao tự đại một cách vô thức, cho rằng làm nô tài cũng cao quý hơn kẻ khác. Thôi ma ma là người thuộc loại này.
Thôi ma ma liếc mắt nhìn chị dâu Lý, cất giọng từ tốn nhưng mang chút kiêu kỳ: "Được phu nhân tín nhiệm là phúc phận của ta. Bao nhiêu việc thế này, chẳng phải cũng cần phải lo chu toàn từng chút." Nói đoạn, bà ta xoa xoa bả vai có phần nhức mỏi.
"Ôi trời!" Chị dâu Lý nhanh nhảu đỡ bà ta ngồi xuống: "Ma ma vất vả quá rồi, mau nghỉ ngơi chút đi."
"Nghỉ ngơi gì chứ, không thấy từng phòng, từng viện đều đang chờ đồ cung ứng hay sao, bận đến mệt cả người."
Chị dâu Lý lén lút nhướng mắt, khinh thường thầm mắng mụ già thô lỗ, nói vài câu hay đã ra vẻ rồi!
Nhưng nét mặt vẫn niềm nở, sốt sắng: "Chuyện này có khó gì, ma ma chỉ cần lo giao đến phu nhân, phần còn lại cứ để ta phụ giúp. Thường ngày được ma ma giúp đỡ không ít, hôm nay cho ta báo đáp chút ân tình."
Hai người tung hứng nịnh bợ một hồi, Thôi ma ma cuối cùng cũng chịu về phòng nghỉ ngơi.
Chị dâu Lý và Nhan Miểu lấy rổ rau củ giả bộ làm người giao đồ, lần lượt đến các viện trong phủ.
Hầu phủ nhiều chủ tử, mãi đến chuyến thứ tư họ mới được dẫn đến viện của Dụ Nhã.
Vừa mở cửa viện, một mùi thuốc đắng ngắt xộc vào mũi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!