Nhan Miểu nửa tin nửa ngờ, cố gắng bỏ qua mùi vị đắng chát, nín thở uống hết bát thuốc kia.
Trước khi đi ngủ, nàng dùng thuốc cao Sở Dược đưa tới, bôi lên vết thương. Độc tố trong cơ thể đã được thanh trừ, mép vết thương đã lộ ra lớp da non hồng hào, chẳng bao lâu nữa sẽ khôi phục như cũ.
Suốt nhiều ngày di chuyển vất vả, Nhan Miểu vừa nằm xuống giường đã chìm vào mộng. Mãi đến khi trăng treo giữa trời, nàng trong mơ trở mình, mới nhận ra có điều khác thường.
Tiếng th* d*c nặng nề mang theo sự kiềm chế rõ rệt, dường như còn thoang thoảng mùi hương rượu thanh mai.
Một vùng nóng bỏng bất ngờ áp sát cổ Nhan Miểu, rất nhanh khiến nàng bị nóng đến tỉnh giấc.
Không cần nghĩ cũng biết, cảm giác quen thuộc này ngoài Mộ Dung Hành ra không thể có người thứ hai.
"Buông ra!" Nàng theo phản xạ dùng khuỷu tay đẩy lùi sự tiếp xúc của hắn.
Trong yến tiệc tối nay, Mộ Dung Hành đã uống không ít rượu, suýt nữa còn bị người khác hãm hại phải uống thứ không sạch sẽ. Hắn ở tiền viện bận rộn tiếp khách, còn nàng thì hay lắm, ở đây nằm ngủ ngon lành, chẳng chút bận tâm đến hắn.
Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, nàng nói không muốn có liên hệ gì với hắn, nhưng hắn lại cứ muốn giữ chặt lấy nàng.
Mượn chút men say, Mộ Dung Hành không những không buông, mà ngược lại còn áp sát hơn. Y phục mềm mại, hơi thở đều đặn, ngay cả hương thơm thoang thoảng quanh chóp mũi cũng khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Hiếm khi hắn thuận theo bản năng, khẽ cọ lên vùng dưới cằm nàng.
Không động thì thôi, hắn vừa động, lửa giận vô cớ trong lòng Nhan Miểu bùng lên dữ dội.
Hắn coi nàng là gì chứ? Ban ngày vừa mới nói rõ thân phận, ban đêm đã ngang nhiên xông vào phòng nàng, hành vi như vậy khác gì hái hoa tặc đâu?
Trong lòng màng khó chịu, động tác trên tay không chút nương tình, chỉ thấy nàng dịch người vào phía trong, đến khi Mộ Dung Hành định tiến sát theo thì bị nàng đạp một cước vào bắp chân.
Sau đó, ánh đèn trong viện Nhan Miểu lập tức sáng bừng, ngay cả Trương Ứng Trầm ở tiền viện cũng nghe thấy, lập tức sai người đến chăm lo cẩn thận.
Sở Dược vừa bôi thuốc cho Mộ Dung Hành, vừa chậc chậc lắc đầu, ánh mắt vừa chế giễu, vừa mang theo vài phần dò xét không hề che giấu.
Vết thương của Mộ Dung Hành bị rách nên gây ra không ít động tĩnh, Nhan Miểu đương nhiên không thể tiếp tục nằm yên trên giường không quan tâm. Nàng thay một bộ thường phục đơn giản, tóc búi lửng, vì không kịp chải chuốt gọn gàng nên chỉ đành dùng khăn che mặt.
Lúc này, nàng đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế thêu ở góc phòng, cúi đầu nhìn mũi chân mình. Nàng thề rằng mình không cố ý, muốn trách thì chỉ có thể trách Mộ Dung Hành không biết thưa trước mà tự tiện xông vào.
Là hắn tự chuốc lấy.
Mới đến Trương phủ được một ngày đã gây ra động tĩnh lớn thế này. Giờ thì toàn phủ trên dưới ai còn tin rằng Nhan Miểu chỉ là đồ đệ của Sở Dược nữa, e rằng đã sớm đoán tới tám trăm lần về mối quan hệ giữa nàng và Mộ Dung Hành rồi.
Mộ Dung Hành cũng đang lén lút quan sát nàng. Hắn thực sự không ngờ vết thương lại rách ra, vốn định khiến nàng mềm lòng, giờ xem ra đúng là phản tác dụng.
Khi hắn còn đang cân nhắc nên mở miệng giải thích thế nào thì bên ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói yểu điệu: "Vương gia có sao không ạ? Nghe nói vết thương của Vương gia bị rách ra, Niệm Doanh thật sự lo lắng, phụng mệnh lão gia đặc biệt đến chăm sóc Vương gia, kính xin Vương gia gặp mặt Niệm Doanh một lần."
Giọng nói như hoa lan nhỏ lệ, chỉ mấy câu đã đủ để khiến người nghe tưởng tượng về dung nhan của nữ tử xưng là Niệm Doanh kia chắc chắn không phải dạng vừa.
Nữ tử trong chốn quan trường thường chỉ là điểm xuyết cho nam nhân, Nhan Miểu thầm nghĩ, nữ tử tên Niệm Doanh này địa vị có lẽ không cao, nếu không cũng chẳng đến mức nửa đêm gió lạnh mà xuất hiện thế này.
Nghĩ đến đây, nàng có chút tò mò muốn biết phản ứng của Mộ Dung Hành, bèn mượn ánh sáng chập chờn từ nến, nhanh chóng liếc về phía hắn một cái. Ai ngờ đâu lại bị hắn bắt gặp ngay tại trận.
Không rõ là hắn vẫn luôn nhìn nàng, hay chỉ là tình cờ lướt qua.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Nhan Miểu đột nhiên có chút chột dạ, vội vã quay đầu đi chỗ khác.
Hắn biết mà, nàng giờ đã không còn là nàng của quá khứ. Giờ đến cả việc có người dâng nữ tử cho hắn, nàng cũng có thể tỏ vẻ chẳng mảy may bận tâm.
Nữ tử tự xưng là Niệm Doanh kia đứng trong gió lạnh chờ trọn một khắc, cũng không thấy ai mời vào. Tối nay nàng ta từng được gần gũi hầu hạ An Hòa Vương. Vị Vương gia này trẻ tuổi tuấn tú, hoàn toàn khác biệt với những bậc quyền quý nàng từng gặp. Chỉ một lúc đứng bên cạnh hắn cũng đủ khiến nàng ta xiêu lòng.
Xuất thân từ thanh quan nhưng nàng ta luôn tự giữ mình thanh cao, từ trước đến nay chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Vốn dĩ, nàng ta không muốn tham dự dạ yến của Trương phủ, nếu không vì Trương đại nhân vừa đe dọa vừa dụ dỗ thì nàng ta chắc chắn đã từ chối. Nhưng đến lúc này, nàng ta lại cam tâm tình nguyện mà đến. Nghe tin vết thương An Hòa Vương tái phát, nàng ta vội vã đến đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!