Ban đầu, mỗi bước đi của nàng giống như đang giẫm lên lưỡi dao, cơn đau nhói ở mắt cá chân khiến nàng bị mất thăng bằng, vài lần suýt ngã xuống.
Trang phục trên người cũng đã bị nhuốm bụi bẩn, may mà khi đi qua một khu rừng, nàng nhặt được một cành cây có thể tạm coi là gậy chống.
Nhan Miểu vừa bước đi vừa nghĩ trong lòng, hôm nay rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
Trò chuyện với nam nhân khác, ngã vào lòng người ta, bị phu quân bắt gặp tại trận. Đột nhiên, nàng nhận ra rằng Mộ Dung Hành nổi giận là chuyện nên xảy ra.
Nàng quả thật đã làm điều không hợp quy tắc.
Nhưng hình phạt của Mộ Dung Hành đối với nàng có phần quá mức.
Như thể hắn đang hờn giận, lại như đang cố tình hành hạ nàng.
Chịu đựng cơn đau dữ dội suốt hai khắc giờ, bắp chân bên trái của nàng đã dần tê liệt, nơi bị đau ban đầu cũng mất cảm giác.
Khuôn mặt nàng trở nên nhợt nhạt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, bầu trời bị những đám mây đen lớn che khuất, bóng tối nhanh chóng bao trùm khắp bầu trời.
Sắp mưa rồi.
Nhan Miểu gắng chịu đau, tiếp tục bước đi, còn rất xa mới về tới phủ An Hòa Vương.
"Trời mưa rồi, trời mưa rồi! Mau dọn hàng thôi!"
"Mau lên, chúng ta về nhà thôi!"
"Lấy ô đi, kẻo ướt mất!"
Người đi đường và những người bán hàng đều hối hả tránh mưa. Chẳng mấy chốc, đường phố đã vơi đi quá nửa số người, chỉ còn lác đác vài người bước đi trên đường, trong đó có Nhan Miểu.
Khác với những người khác, nàng không có ô trong tay.
Gió không biết từ lúc nào đã trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt, như một con rắn độc băng giá, lặng lẽ bò lên lưng và cổ nàng, từng chút một dán sát vào cơ thể khiến nàng cảm thấy khó thở.
Những hạt mưa lớn nhanh chóng rơi xuống dày đặc, hạt mưa chạm đất, tung lên lớp bụi mờ, không khí lập tức ngập tràn mùi ngai ngái của đất ẩm.
Nhan Miểu nhớ về quê hương Vĩnh An của mình. Mỗi khi trời mưa, không khí cũng phảng phất mùi bùn nồng nặc. Những lúc như vậy, cha nàng sẽ che ô trở về từ bên ngoài, tất nhiên có những lần ông về nhà khi đã bị ướt mưa, nhưng lần nào cũng mang theo một gói kẹo hạt thông cho nàng.
Cha nàng sẽ đứng từ ngoài sân gọi, bảo nàng ngoan ngoãn đứng dưới mái hiên chờ ông đến, đừng để áo quần bị mưa làm ướt.
Nước mưa lạnh lẽo rơi xuống mặt nàng, lăn dài theo má, cằm và rơi xuống đất. Giờ đây, nàng đã không còn phân biệt được đó là nước mưa lạnh buốt hay là những giọt lệ nóng bỏng đang tuôn trào.
Nàng ấy hơi thèm kẹo hạt thông.
Cha nàng là người cha tuyệt vời nhất trên đời, luôn hoàn thành mọi mong muốn của nàng. Trong ngày nàng xuất giá, ông đã lén rơi nước mắt.
Nàng nhớ cha mình.
Cuối cùng, nàng không thể về đến phủ An Hòa Vương mà ngã gục trên con đường ngập nước mưa.
--
Nhan Miểu bị sốt cao, trong mơ nàng liên tục nói mê sảng, tay vô thức cào loạn trong không trung, cho đến khi nắm được thứ gì đó vững chắc và ấm áp thì mới yên lòng mà ngủ tiếp.
Lúc tỉnh dậy, đã là hai ngày sau.
Nàng mở đôi mắt mờ mịt, chỉ thấy cay xè và mệt mỏi, có cảm giác như mình đã ngủ rất lâu.
Điều đầu tiên nàng nhìn thấy là phòng ngủ quen thuộc. Trong phòng rất yên tĩnh, Niệm Hạ đang quay lưng lại với nàng, cẩn thận gấp một thứ gì đó, hình như làm bằng giấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!