Vải gấm hoa mịn màng ôm lấy thân hình thướt tha, mặc dù đã buông lỏng cổ áo, nhưng Nhan Miểu vẫn cảm thấy nóng bức vô cùng.
Đằng sau tấm rèm là một cảnh đẹp mê hồn, ngập tràn hương sắc.
Toàn thân Nhan Miểu vô lực, mềm nhũn như một hồ nước mùa xuân, đôi mắt ngập nước, mông lung và quyến rũ, hàng mi cong dài đen nhánh, thấm chút mồ hôi nhỏ lăn tăn, hai má ửng đỏ một cách khác thường.
Tiếng th* d*c khe khẽ vang lên sau tấm rèm, Nhan Miểu chỉ cảm thấy miệng khô khốc, làn da nóng bỏng. Ttrong cơn sốt như thiêu đốt, nàng tựa như một chú cá sắp cạn kiệt, tha thiết cần được dịu mát.
Mùi hương nhẹ nhàng quấn quít, Mộ Dung Hành đã hít vào khá nhiều, ngay khi mũi dao vừa chạm tới màn che giường, hắn chợt tỉnh táo, có người đã giăng bẫy hắn!
Không thể, nhất định không được.
Chỉ có điều thứ mê dược này vô cùng lợi hại, trong không gian ngập tràn hương ngọt nồng, mỗi hơi thở hắn lại hít vào nhiều hơn.
Nam nhân gắng gượng xoay người, bàn tay siết lấy chuôi dao, lưỡi dao sắc bén rạch ngang lòng bàn tay, ngay lập tức để lại một vệt máu đỏ rực.
Cơn đau rát nóng bỏng và mùi máu tanh khiến Mộ Dung Hành tỉnh táo phần nào.
Nhưng chừng đó là chưa đủ, hắn nhất thiết phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Chân vừa chạm đất, từ phía sau truyền đến tiếng r*n r* nhỏ, dịu dàng như tiếng chim oanh hót, mềm mại không thể kháng cự.
Tiếng này... quen thuộc đến kỳ lạ.
Lưng Mộ Dung Hành đột nhiên cứng đờ, như bị sét đánh ngang tai.
Không thể nào, nàng không thể ở đây.
Nhưng từng tiếng rên khe khẽ từ phía sau khiến hắn không thể không quay lại.
Hắn đã quá quen thuộc với âm thanh của nàng.
Vết máu trên lòng bàn tay đã ngưng tụ lại, nhanh chóng làm mất hiệu quả thanh tỉnh.
Tấm rèm che giường hé mở một góc, nữ tử nằm bên trong với đôi mắt ngấn nước, hai má đã ửng hồng tựa áng mây chiều cuối ngày, đẹp đến ngỡ ngàng.
"Nhan Miểu." Hắn khẽ gọi, nhưng dường như nàng không hay biết sự tồn tại của hắn, không đáp lại.
Đôi môi nàng cắn chặt, máu bắt đầu thấm ra chút ít, trông như thể nếu không ngăn lại, nàng sẽ cứ tiếp tục cắn mãi.
"Đừng cắn, sẽ làm nàng bị thương." Mộ Dung Hành kìm nén cơn nóng rực trong người, nắm lấy đôi má nàng, nhẹ nhàng nâng lên để nàng buông bỏ đôi môi đỏ mọng.
Da thịt nàng mềm mại, nóng bỏng tựa làn nước suối ấm, không gây thương tổn mà lại khiến người ta muốn đắm chìm.
Một góc phòng bày hoa bách hợp tươi mới, hương thơm nhè nhẹ, thoang thoảng dễ chịu, những nụ hoa màu phấn hồng e ấp sát bên nhau nở rộ, đẹp lạ lùng. Thế nhưng, không biết ai đã rắc thêm chút nước tinh khiết lên những cánh hoa.
Những giọt nước trong suốt, phản chiếu sắc hồng và trắng, lấp lánh tựa ngọc quý.
Thân hình Nhan Miểu bị mê dược làm cho mông lung, đôi mắt ướt đẫm, môi hồng khẽ hé, dung nhan quyến rũ.
Nhan Miểu nhận không ra người trước mặt, chỉ cảm thấy ngực căng thắt, khó chịu không yên, trong lúc vô thức nàng cựa mình, tay nàng vung trúng bên má Mộ Dung Hành, để lại vết đỏ nhạt trên gương mặt lạnh lùng.
Lực đạo cũng không nhẹ.
Cánh tay mềm mại của nàng run lên, vòng ngọc nơi eo nhẹ khẽ vang lên tiếng leng keng.
Miếng mặc ngọc biểu tượng của người thừa kế Thôi gia không biết đã lăn ra khỏi giường từ khi nào, chỉ để lại một âm thanh vang vọng.
Mặc ngọc càng lăn càng xa, cho đến dừng lại dưới rèm châu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!