Không hiểu vì sao, Nhan Miểu cảm thấy rất sợ Mộ Dung Hành hiện tại. Nàng đưa tay đẩy Thôi Trạch Ngôn ra, cố nén cơn đau dữ dội ở mắt cá chân mà đứng trên mặt đất.
May mắn thay, Niệm Hạ nhanh tay đỡ lấy nàng, nếu không thì chân của nàng chắc chắn đã không giữ được nữa.
Mộ Dung Hành vừa từ trong cung đi ra, bộ trường bào màu lam sẫm khiến hắn toát lên vẻ áp bức mạnh mẽ. Hắn cưỡi trên lưng một con ngựa lớn màu đen, trông như một vị tướng quân chuẩn bị ra trận giết địch. Đặc biệt hôm nay bên hông hắn còn đeo kiếm, càng khiến cho hắn trở nên lạnh lùng và vô tình hơn.
Con người này hoàn toàn khác với hình ảnh của hắn vào đêm qua, như thể là hai người hoàn toàn đối lập.
Mộ Dung Hành ban đầu tâm trạng cũng không đến nỗi nào, nhưng ai ngờ vừa rời cung lại nhìn thấy thê tử của mình ngã vào lòng một người đàn ông khác.
Hắn không khỏi nở nụ cười giễu cợt.
Hắn không có tình cảm với Nhan Miểu, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích bị cắm sừng.
Đặc biệt, người đàn ông đó lại chính là Thôi Trạch Ngôn – người mà hắn ghét nhất.
Mộ Dung Hành nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, vạt áo bay phấp phới khi hắn tiến lại gần hai người.
Nhan Miểu theo phản xạ lui về sau nửa bước, nàng thật sự không cố ý, chỉ là vì quá sợ hãi.
Ban đầu Mộ Dung Hành còn định giữ thể diện cho nàng, nhẹ nhàng đưa nàng đi, nhưng cái lùi bước này của nàng lại khiến hắn khó chịu vô cùng.
Hắn giơ tay định kéo nàng, nhưng không ngờ lại bị Thôi Trạch Ngôn chặn lại ngay lập tức.
Hắn ta muốn bảo vệ nàng.
Nắm đấm của Mộ Dung Hành siết chặt, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng các khớp xương kêu răng rắc.
Nữ nhân của mình lại bị một gã đàn ông khác che chở phía sau, chỉ để không bị chính mình đưa đi.
Thật đúng là chuyện nực cười.
Thôi Trạch Ngôn là Thủ phụ, có thể coi là người đứng đầu trong phe cánh thanh cao mới nổi trong triều đình. Ngay từ đầu, hắn đã dâng sớ lên Hoàng đế yêu cầu giảm bớt quyền lực của vương thất quý tộc để bảo vệ hoàng quyền trong tay thiên tử.
Nếu không vì hắn, An Hòa Vương cũng sẽ không bị đày đi xa nhà nhiều năm như vậy.
Mộ Dung Hành liếc nhìn cỗ xe ngựa đang đỗ bên đường. Trên đó không có dấu hiệu của phủ An Hòa Vương, chắc hẳn nàng đã ra ngoài cùng ai khác.
Lúc này bên cạnh nàng chỉ có Thôi Trạch Ngôn, hắn ta lại còn đang bảo vệ nàng, cảnh tượng này không khỏi khiến Mộ Dung Hành hiểu lầm.
Lá gan của nàng thật lớn, dám ra ngoài cùng một gã đàn ông xa lạ.
Đôi mắt Mộ Dung Hành phủ một lớp sắc đen, thể hiện sự bất mãn của hắn lúc này. Hắn từng bước tiến về phía nàng, đến khi chỉ còn cách năm bước thì dừng lại.
Nhan Miểu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Nàng biết nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng tình huống khi đó quá nguy cấp, việc ngã vào lòng Thôi Trạch Ngôn hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Giá như biết trước Mộ Dung Hành sẽ đến, nàng thà để bản thân ngã xuống đất còn hơn, ít nhất cũng không gây ra cảnh tượng như bị bắt quả tang giữa ban ngày thế này.
"Qua đây." Giọng nói không có chút ấm áp nào, tựa như băng lạnh ngàn năm trong đầm sâu.
Nhan Miểu sợ đau, càng sợ hắn nổi giận, chỉ có thể cố gắng bước đi từng bước khó nhọc với cái chân đau nhói. Mỗi bước đi giống như có vô số mũi kim nhỏ đâm vào mắt cá chân, đau đến thấu xương.
Thôi Trạch Ngôn không rõ mối quan hệ giữa họ, tuy thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn lên tiếng khuyên nhủ. Tuy nhiên, khi đối diện với Mộ Dung Hành, hắn không còn giữ vẻ lễ độ nữa: "Mộ Dung Thế tử, nàng bị thương rồi, không thể đi được. Đừng ép nàng."
Lòng Nhan Miểu ấm áp, ánh mắt lộ vẻ biết ơn. Ở kinh thành, ngoài Dụ Nhã ra thì Thôi Trạch Ngôn là người đầu tiên chủ động lên tiếng giúp đỡ nàng.
"Đa tạ Thôi --"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!