Chương 49: (Vô Đề)

Đêm xuống, tại lối vào hẻm Nhuận Vân, người ta phát hiện một số thi thể đẫm máu bị vứt bỏ.

Đây đã là lần thứ ba, có thể không tiếc giá nào phái tử sĩ tới tập kích, ngoài vị Nhị công tử Thôi gia kia, Mộ Dung Hành không tìm ra người thứ hai.

Trong sân, mùi hương thoang thoảng lan tỏa, xua đi mùi máu tanh nồng đậm.

Trong gian phòng, dáng vẻ Mộ Dung Hành uể oải, khoác hờ hững tấm áo bào rộng thùng thình, cổ áo hé lộ xương quai xanh mờ ảo. Lúc này, hắn cầm bình rượu trong tay, vừa rót vừa tự uống.

A Thuận vội vã trở về từ bên ngoài, trông thấy vệt máu dưới góc nhà đã bị nước lạnh rửa trôi, trong đầu lóe lên cảm giác kinh hoàng. Chủ tử của y nhất quyết không chịu rời đi nơi này, số lượng thích khách lại tăng thêm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó cả hai chủ tớ bọn họ sẽ phải bỏ mạng tại đây thì A Thuận cũng sẽ không ngạc nhiên.

Trăng đã lên đến đỉnh trời, cảnh vật lặng lẽ và tĩnh mịch.

Trong tâm trí Mộ Dung Hành không ngừng hiện lên cảnh Nhan Miểu bỏ hắn mà đi hôm ấy. Nàng không cần hắn nữa, dứt khoát ôm lấy người khác.

Vị rượu cay nồng trôi qua cổ họng chẳng mang lại chút men say nào, chỉ như một vò dấm chua lâu năm, càng uống càng thêm chua xót.

Nàng sao có thể, sao có thể làm vậy?!

Chén ngọc bị ném mạnh xuống đất, tức khắc vỡ tan thành từng mảnh, chỉ còn lại âm thanh thanh thúy vang vọng.

A Thuận chẳng hề ngạc nhiên, nhìn chủ tử sắc mặt giận dữ, y cung kính quỳ bên dưới, dâng lên những phong thư nhận được trong ngày hôm nay.

"Chủ tử, đây đều là tin tức từ triều đình, ngoài ra còn có…"

A Thuận ngập ngừng, chủ tử từ trước đến nay vẫn thờ ơ với vị ấy, chưa từng xem qua thư từ trực tiếp nhưng lại không bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào.

Mộ Dung Hành liếc y một cái, lạnh lùng nói: "Nói."

A Thuận đắn đo lên tiếng: "Là thư của Hoa Ninh quận chúa, nàng ta nói chỉ cần chủ tử chịu cưới nàng ta, nàng ta sẽ giao cho ngài tất cả những thứ ngài muốn. Nếu không, ngài sẽ không nhận được bất cứ thứ gì."

Mộ Dung Hành thảy phong thư đã đọc lên ngọn nến, ngọn lửa lập lòe chiếu lên gương mặt hắn, trông thật đáng sợ.

A Thuận cúi đầu lặng thinh. Vì vị Hoa Ninh quận chúa này, chủ tử đã nhẫn nhịn quá nhiều, nay nàng ta lại dám trực tiếp uy h**p.

"Gan ả càng ngày càng lớn, dám đùa giỡn ta bấy lâu, thật sự nghĩ rằng ta không dám động đến ả sao?"

"Nhưng chủ tử, cách danh chính ngôn thuận chỉ có Hoa Ninh quận chúa --"

"Đủ rồi!" Tà áo đen phất mạnh tạo thành cơn gió lạnh lẽo, biểu lộ sự phẫn nộ từ chủ nhân của nó.

"Danh không chính, ngôn không thuận thì sao, chẳng lẽ bổn vương phải nhờ vào một nữ nhân mới thành được đại sự sao?"

"Tất nhiên không phải!" A Thuận không dám nói thêm, bao năm qua chủ tử không tiếc công sức mở rộng thế lực, chính là vì muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của người khác.

"Truyền lệnh xuống, chuẩn bị đầy đủ nhân chứng vật chứng Hoa Ninh quận chúa hại Nhan Miểu năm đó, ta muốn ả phải trả nợ máu cho con ta! Canh chừng kỹ, đừng để ả chạy thoát."

Bao năm qua, nợ cũ nợ mới chất chồng, cuối cùng cũng phải tính cho rõ ràng.

"Chủ tử, hôm nay Nhan Nhị công tử đã sai người gửi thiệp, mời ngài ngày mai tới Vân Phù tửu lầu, nói rằng có việc trọng yếu muốn bàn."

"Ta biết rồi."

Bên kia, Nhan Tử Khê cũng quấn lấy Nhan Miểu, nói rằng lần trước không thể cùng nhau ngắm hoa, thế nào cũng phải tìm cơ hội ra ngoài vui chơi một chuyến. Mấy ngày nay Nhan Miểu lại bận rộn quản lý sổ sách, đến cả Nhan phu nhân cũng giục nàng nên ra ngoài đi dạo, tránh để quá lao tâm.

Vậy nên, hai người hẹn nhau ngày mai sẽ cùng đi dạo phố.

Ngày hôm sau, Nhan Miểu cùng Nhan Tử Khê sóng bước ra ngoài, vừa dừng xe ngựa trước cửa tiệm trang sức, Nhan Miểu liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua.

Nhan Tử Khê thì rất vui vẻ, hôm nay có thể xem như chó ngáp phải ruồi, không ngờ lại có thể gặp được Thôi Nhị công tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!