Đang yên lành sao Thôi Trạch Ngôn lại đến thỉnh an vào lúc này?
Nhan Miểu cúi đầu giả vờ ngắm nghía chiếc vòng tay, không để ý đến ánh mắt dò xét của Thôi phu nhân đối với mình.
Nghe nói Trưởng công tử Thôi Trạch Ngôn và mẹ kế của hắn không có quan hệ tốt, thường ngày cũng ít khi đến thỉnh an. Hôm nay lại đúng lúc nàng vừa đến không lâu thì Thôi Trạch Ngôn cũng tới.
Vị Thôi phu nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
"Vì phu nhân có việc, Nhan Miểu xin phép cáo lui trước, hôm khác sẽ đến thăm phu nhân."
Thôi phu nhân cũng không có ý giữ nàng lại, phân phó người đưa nàng ra ngoài.
Bên ngoài viện, Thôi Trạch Ngôn trông thấy Nhan Miểu xuất hiện ở đây, cũng hơi ngẩn người.
"Nàng…" Ánh mắt cả hai gặp nhau nhưng Thôi Trạch Ngôn không biết nên nói gì.
"Vết thương lần trước của ngươi đã đỡ chưa?" Nàng hỏi về vết thương sau khi bị ngựa hất ngã.
"Đã không sao rồi, cảm ơn nàng đã quan tâm."
Nhìn người con gái trước mặt, Thôi Trạch Ngôn không kìm lòng được hỏi: "Nàng thật sự muốn gả cho Thôi… đệ đệ của ta sao?"
Sao lại thêm người hỏi chuyện này, Nhan Miểu suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hai người bọn ta đã đính hôn, đương nhiên ta phải gả cho y."
"Nhưng ban đầu người đó là ta--"
"Miểu Miểu!"
Cả hai đều bị tiếng gọi bất ngờ làm gián đoạn. Quay đầu lại, Thôi Hạo Ngôn đang đứng dưới tán cây liễu, áo bào xanh ngọc, thắt lưng đeo ngọc, trông như một quân tử phong nhã từ xa đến.
Rõ ràng Thôi Hạo Ngôn rất quan tâm đến cuộc trò chuyện giữa nàng và huynh trưởng.
Nhan Miểu khẽ gật đầu, xách váy bước về phía Thôi Hạo Ngôn.
Đúng lúc đó, Thôi phu nhân cũng sai người gọi Thôi Trạch Ngôn vào. Khi chưa ra khỏi viện, nàng đã nghe thấy tiếng Thôi Trạch Ngôn lớn giọng chất vấn tại sao lại định gả Nhị tiểu thư nhà họ Nhan cho hắn ta.
Thì ra là vì chuyện hôn sự.
Thôi Hạo Ngôn không muốn ở đây lâu, càng không muốn đến gặp Thôi phu nhân thỉnh an.
Trên đường đi, Thôi Hạo Ngôn nắm chặt tay nàng, chỉ cần nàng có dấu hiệu muốn rút ra, y sẽ càng nắm chặt hơn.
Nhan Miểu nhanh chóng suy nghĩ, bất kể vì lý do gì, chuyện năm xưa nàng ngã xuống nước, Thôi phu nhân chắc chắn có liên quan. Tại sao bà ta lại muốn giết nàng?
Còn Thôi Hạo Ngôn thì lại đối xử với nàng rất tốt.
Những ký ức đã nhớ lại có thể giấu kín suốt một đời, nhưng nếu lỡ để lộ sơ hở, Thôi phu nhân nhất định sẽ không do dự mà ra tay diệt trừ nàng giống như năm đó.
"Miểu Miểu, Miểu Miểu."
"Hả?" Nhan Miểu quay đầu nhìn y, vừa rồi nàng suy nghĩ quá nhập tâm, không nghe thấy y nói.
Nhìn khuôn mặt hơi nhợt nhạt của nàng, Thôi Hạo Ngôn lo lắng hỏi: "Có phải đêm qua không ngủ ngon không? Huynh đã cho người nấu tổ yến, giờ về uống là vừa."
Y đối xử với nàng chu đáo đến mức nhiều cô nương ở Bình Khê đều coi y là lang quân như ý, nhưng y lại nhất quyết muốn cưới Nhan Miểu, dù nàng đã biến mất lâu như vậy mà y vẫn không từ bỏ. Nhan Miểu nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: "Nếu có người muốn giết ta, huynh có cứu ta không?"
"Chắc chắn ta sẽ cứu." Không hề do dự, y nghĩ có lẽ là chuyện đêm qua khiến nàng bất an, rõ ràng nam nhân đó phải sớm bị trừ khử.
Nhan Miểu khẽ mỉm cười, cố gắng để lời nói không quá cố ý: "Nếu là trưởng bối của huynh muốn giết ta, huynh vẫn sẽ cứu ta chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!