"Công tử, loại song sinh cổ này cực kỳ đáng sợ, cần phải dùng máu người nuôi dưỡng không ngừng trong bảy ngày mới có thể sống sót, khi nhập vào thân thể dễ làm hao mòn trí óc con người. Xin công tử... hãy suy nghĩ kỹ!"
Những thứ Thôi Hạo Ngôn có được trong cuộc đời này so với người khác quả thật ít ỏi, thậm chí nghèo nàn đến mức đáng thương. Chỉ có Nhan Miểu là tâm niệm mà y cố chấp theo đuổi. Nếu nàng cũng rời xa y thì đời này của y quả thật sẽ đáng thương đến cùng cực.
Mỗi ngày sống như cái xác không hồn, làm công cụ cho người khác, trở thành kỳ vọng của mọi người, duy chỉ không thuộc về chính mình.
Mất trí không tốt à? Ít nhất sẽ không sinh lòng tham, không đắm chìm trong khoảnh khắc đẹp đẽ như mộng, phải cố hết sức để nắm bắt, đến khi bừng tỉnh mới nhận ra giấc mơ có thể thành hiện thực, điều này khiến y bằng mọi giá phải toan tính kỹ càng.
Song sinh cổ từ Nam Cương còn gọi là nùng tình cổ, vốn là loại cổ trùng mà nam nữ trẻ tuổi khi tình yêu say đắm ở vùng Nam Cương dùng để định chung thân. Nếu tình cảm hai bên đồng thuận thì không có vấn đề gì, nhưng nếu có kẻ thay lòng thì sẽ bị ăn mòn tim gan, kiệt lực mà chết. Trong quá khứ cũng từng có thiếu nữ dùng cổ này để kiểm soát người trong lòng, kết cục cả hai cùng tử vong.
Loại cổ này sinh ra trong bóng đêm ẩm ướt, khó mà thấy ánh sáng mặt trời, lúc nào cũng xuất hiện theo đôi. Nếu rời khỏi tổ mà không được máu tươi nuôi dưỡng, chúng sẽ nhanh chóng chết đi. Nếu được cho máu, chúng sẽ xem người cho máu là chủ, đời này kiếp này không phản bội. Chỉ cần mẫu cổ còn sống trong thân thể của người bị ký sinh, tử cổ sẽ vĩnh viễn không thể rời xa mẫu cổ, nếu không, người bị ký sinh sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.
Thôi Hạo Ngôn không muốn để Nhan Miểu trở thành thứ mà y chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể có được. Y muốn nàng vĩnh viễn ở bên mình, dù ai muốn đem nàng đi thì nàng cũng không thể rời xa y.
Dù bằng bất cứ cách nào, y cũng muốn trói buộc Nhan Miểu bên mình.
Đó cũng là lý do dù biết song sinh cổ nhập vào thân thể có thể gây hại cho Nhan Miểu, y vẫn quyết định làm vậy.
Và còn kẻ gọi là Mộ Dung Hành kia, hắn nhất định phải chết.
"Đem đồ lại đây."
Khoáng dù không đành lòng nhưng cũng không thể kháng lệnh, cung kính dâng lên song sinh cổ.
Mở nắp ra, trong chiếc đĩa sứ xanh xuất hiện hai con cổ trùng đen tròn xoe cuộn mình, vì đã rời tổ quá lâu nên chúng gần như sắp chết. Nhưng dù đã sắp cạn sinh lực, chúng vẫn dính chặt lấy nhau không rời.
Ánh sáng trắng lóe lên, lưỡi dao sắc bén cứa vào cổ tay Thôi Hạo Ngôn, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống, ngay khi máu chạm vào hai con cổ trùng, chúng như được uống thuốc tiên, nhanh chóng trở nên tràn đầy sinh khí.
Những sinh vật nhỏ bé này dường như chẳng bao giờ no, bao nhiêu máu cũng không đủ. Vết thương đã đóng máu hai lần, Thôi Hạo Ngôn lại tiếp tục rạch, cuối cùng hai con cổ mới no nê, nằm bất động bên nhau.
"Công tử." Khoáng dâng lên thuốc băng bó đã chuẩn bị sẵn, nhìn công tử băng vết thương, trán toát mồ hôi lạnh.
Mất nhiều máu như vậy, thân thể công tử vốn đã yếu, lại phải nuôi dưỡng cổ bảy ngày, làm sao có thể chịu đựng nổi.
Công tử đối với bản thân quả thật quá tàn nhẫn rồi.
Sáng hôm sau.
Bầu trời sau cơn mưa trong xanh như tranh vẽ, không khí mang theo chút ẩm ướt.
Hoa cỏ tươi tốt vì đã được hít no nước, toả hương thơm thoang thoảng.
Có lẽ vì đổi chỗ lạ nên Nhan Miểu ngủ không được an giấc. Vừa nghe thấy tiếng động trong viện, nàng đã thức dậy.
Xuân Quất và Niệm Hạ thấy chủ tử đã dậy, lập tức giúp nàng rửa mặt, chải chuốt.
Nhưng đây dù sao cũng là nơi ở của nam nhân, những đồ dùng của nữ tử không hề có.
Nhan Miểu đành giản lược mọi thứ, Xuân Quất đang chải tóc cho nàng thì thấy vết đỏ mờ mờ trên cổ nàng.
"Đại tiểu thư, sao vùng cổ của tiểu thư lại đỏ như vậy, chẳng lẽ tiểu thư đụng phải thứ gì không sạch sẽ mà bị dị ứng sao?"
Nhan Miểu nhìn vào gương, chỉ thấy trên làn da trắng ngọc ngà là những vệt đỏ mờ, không còn sưng, cả cơn đau cũng đã giảm nhiều. Thuốc Thôi Hạo Ngôn bôi tối qua quả thực rất hiệu nghiệm.
Chỉ là vị trí này có chút đặc biệt, lại có vết đỏ, cũng không tiện để gặp người ngoài.
Nàng đang nghĩ nên tìm chỗ nào lấy ít phấn để che lại thì nghe thấy tiếng Niệm Hạ nói chuyện với ai đó bên ngoài.
Người đến chính là cô cô bên cạnh chủ mẫu Thôi gia. Cô cô hiền từ, theo sau là bốn nha hoàn bưng những hộp phấn son và kẻ mày, đều là những vật dụng quen thuộc của nữ tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!