Chương 46: (Vô Đề)

Thôi Hạo Ngôn tạm ngừng tay khi cầm lọ thuốc, rồi khẽ cười tựa chừng chẳng để tâm, nhẹ nhàng bôi lớp cao lạnh buốt lên cổ Nhan Miểu.

"Ta biết muội chẳng muốn nhắc tới những ân oán xưa với kẻ ấy, sao ta phải gợi lại chuyện khiến muội đau lòng?" Nam nhân chậm rãi nói, mỗi lời mỗi chữ đều là vì Nhan Miểu mà bận lòng.

Nhan Miểu vừa cảm động, song lại thấy sau lưng như có một con rắn độc lạnh buốt, không ngừng thè lưỡi dọa dẫm, đẹp đẽ nhưng đầy hiểm nguy.

Những dấu vết bên cổ được phủ lớp thuốc mát lạnh khiến nàng tê rần da đầu, đáy lòng bỗng dưng dấy lên một nỗi kinh hãi, không nén nổi mà run lẩy bẩy.

Thấy vậy, Thôi Hạo Ngôn chỉ dịu dàng nói: "Thuốc này lạnh, muội chịu khó một chút."

Giọng nói rõ vẻ đầy quan tâm, nhưng Nhan Miểu nghe xong lại thấy có gì đó bất thường.

Bôi xong thuốc, Thôi Hạo Ngôn bỗng đặt tay lên đôi vai nàng, vô cùng thành kính mà hỏi: "Miểu Miểu, khi chúng ta kết tóc xe tơ, muội sẽ chỉ thuộc về mình ta, phải không?"

Ánh mắt chan chứa khao khát xen chút đáng thương, tựa hồ nếu nàng không thuận lời, y sẽ rơi lệ ngay tức khắc.

Cớ sao lại đột ngột hỏi như thế?

Nhan Miểu trong lòng bấn loạn, nàng với Mộ Dung Hành quả thật vẫn còn chút tình xưa, nhưng dễ gì nàng tha thứ cho hắn. Còn với Thôi Hạo Ngôn, từ lúc khởi đầu, hôn ước đã ràng buộc hai người họ lại với nhau. Thôi Hạo Ngôn từ đầu đã có mục tiêu rõ ràng, nhất quyết muốn chung sống cùng nàng. Nếu y từng có chấp niệm tranh đoạt với huynh trưởng thì nay hẳn cũng đã mãn nguyện.

Vì cớ gì lại hỏi nàng một câu kỳ lạ thế này? Chẳng lẽ Thôi Hạo Ngôn thực sự có chút chân tình?

Chuyện hôm nay xảy ra quá đỗi bất ngờ, nàng vẫn chưa thoát khỏi bóng tối, thật sự không muốn đáp lời y.

Nhan Miểu chỉ khẽ đáp: "Ta và huynh là do ý của phụ mẫu, lời của mai mối, sau thành thân ắt sẽ sống bên nhau."

Bên nhau cũng có nhiều cách, bề ngoài hòa thuận mà lòng xa cách, hoặc giả ân ái, có thể kính trọng như khách.

Nàng chọn cách trả lời mơ hồ, lấp lửng.

Nhưng trong tai Thôi Hạo Ngôn, lời ấy chẳng khác gì một cách nhẹ nhàng từ chối y.

Y buông tay đặt trên vai nàng, khẽ thầm thì, "Ta hiểu rồi."

Không biểu lộ nhiều cảm xúc, phản ứng cũng nhạt nhòa đến mức Nhan Miểu ngỡ là không việc gì nữa.

Bên ngoài xe ngựa, mưa đã ngớt dần, nhưng đột nhiên lại vang lên tiếng binh khí va chạm.

Nhan Miểu khẽ vén rèm xe nhìn ra ngoài, phía sau không biết tự lúc nào đã xuất hiện năm sáu người mặc y phục đen đang giao đấu quyết liệt với những thị vệ mặc trang phục của Thôi gia.

Một thời gian dài qua đi vẫn chưa phân rõ thắng bại.

Tên thị vệ ngồi trên càng xe nghe thấy động tĩnh liền lập tức bẩm báo: "Nhị công tử, là người của kẻ lúc trước."

Nhan Miểu trong lòng chấn động mạnh, là Mộ Dung Hành, hắn thật sự phái người tới bắt nàng.

Thôi Hạo Ngôn thản nhiên rót trà, y tự mình thưởng thức, chỉ khi nghe tiếng lưỡi kiếm đâm vào da thịt, y mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Phe đối lập là người của ai?"

Tên thị vệ cúi đầu, sợ bị quở trách, vội đáp: "Là người do phu nhân phái đến."

Phu nhân, chính là mẫu thân của Thôi Hạo Ngôn, đương kim chủ mẫu của Thôi gia.

Nhan Miểu nghe xong cũng thấy hợp lý, mẫu thân quý trọng con, cử người âm thầm bảo vệ khi ra ngoài là chuyện bình thường, nhưng bầu không khí trong xe bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lẽo dần.

Thôi Hạo Ngôn như có vẻ không hài lòng, đặt mạnh chén trà xuống bàn nhỏ, phát ra tiếng "cạch" đầy giận dữ.

Tên thị vệ lập tức quỳ xuống sát đất, vội vàng giải thích: "Nô tài đã thưa rõ với phu nhân rằng công tử không thích bị giám sát, nhưng phu nhân đã hứa miệng rút người về, lại còn làm ngay trước mặt nô tài. Ai ngờ mấy ngày nay lại phái người theo dõi."

Dưới trướng của Thôi phu nhân nuôi nhiều cao thủ võ nghệ cao cường, mỗi người võ công đều vượt xa tên thị vệ đang run rẩy giải thích, bảo sao hắn không thể phát hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!